Năm trăm kỵ binh giáp nhẹ, cho dù bọn họ chiến đấu rất kiên cường, nhưng đối diện hai nghìn năm trăm kỵ binh giáp sắt, không có chút cơ hội nào hết.
Cuộc chiến kết thúc nhanh chóng, tướng quan người Đại Thực vẫn còn sống, cùng với chưa tới mười binh sĩ, nhưng giáp đã bị quân Đường lột bỏ, hắn không coi sống chết của mình ra gì, phẫn nộ rống lớn với Vân Sơ:" Ngươi là ai?"
Trận chiến vừa rồi đã để lộ ra điểm rõ ràng, đám người này không phải kỵ binh, mà là bộ binh cưỡi ngựa, bọn họ gần như không có khái niệm tác chiến kỵ binh, cưỡi ngựa lại dùng tư duy chiến đấu bộ binh.
Vân Sơ vờ không hiểu tiếng Hồi Hột kém cỏi của hắn, nhìn về phía tường thành.
Lúc này trong thành Hách Lạp Tư đã bắt đầu bốc khỏi, Cáp Tang to béo như lợn dũng mãnh như sư tử, loan đao trong tay vung lên lần nào là địch gục lần đó.
Điều này làm Vân Sơ không khỏi luyến tiếc, thời Cáp Tang còn là anh hùng Tây Vực còn đáng sợ tới đâu?
"Các ngươi là ai, là người Đường à?"
Người Đại Thực kia gào thét điên dại, chứng tỏ hắn rất có tình cảm với tòa thành này. Từ cảnh cuộc sống thanh bình vừa rồi đoán ra được, hắn là thành chủ tốt.
Nhưng rõ ràng, hắn không phải thành chủ hợp cách, nơi này đáng lẽ ra phải là lá chắn chắn ngăn cản mã tặc Tây Vực, hắn phải phát triển nó thành tòa quân thành với nhiều lớp bảo hộ mới đúng.
Vân Sơ không muốn tùy tiện biến một tòa thành nhỏ yên bình thành địa ngục trần gian, nhưng khi chọn tòa thành tập kích đầu tiên, Khang Bích Ti và Cáp Tang đều chọn tòa thành này.
Đôi khi giàu có là một cái tội, nhất là lại không đủ sức mạnh bảo vệ sự giàu có đó, kết cục luôn làm người ta thương cảm.
"Các ngươi là một lũ cường đạo vô sỉ." Tướng quân Đại Thực mắt muốn toét ra nhìn Cáp Tang và Khang Bích Ti chiến đấu trên tường thành, hắn hẳn là nhận ra rồi:
Không ai trả lời hắn, Lương Anh đã thu dọn xong chiến trường, thu gom những con chiến mã Ả Rập bị thương nhẹ hoặc lành lặn. Đợi người bị chết, bị thương đều được buộc chắc vào chiến mã, Vân Sơ vung roi quất ngựa đi đầu.
Bọn họ cứ như người vô tội không liên quan gì chạy qua nơi này, còn chu đáo để lại cho tướng quân đó vài con ngựa bị thương, cho hắn và ít quân tốt còn sống, cùng lượng lương khô đủ cho mấy ngày.
Muốn một nơi hỗn loạn, vậy cần có đủ người sống sót sau kiếp nạn.
Đám Cáp Tang và Khang Bích Ti rất ngoan độc, khi làm chuyện ác vô cùng triệt để, đúng phong cách của người Tây Vực.
Vân Sơ ra lệnh, không được ngăn cản những người chạy khỏi thành.
Bởi thế, trong mắt người trốn thoát, tội ác là do đám người Túc Đặc gây ra.
Nơi này có một tòa thành giàu có như vậy, thế mà Vân Sơ ở Phật quốc cách đó không quá xa lại không hề hay biết, điều này chứng tỏ người Đại Thực không hề có ý định qua lại làm ăn với Đại Đường. Vân Sơ thấy phải đả thông nút thắt đó.
Giữa quốc gia với nhau, tối kỵ là tới chết không dính dáng gì tới nhau. Phải có qua lại, bất kể là tranh chấp, chiến tranh hay huyết thù.
Tóm lại đến cuối cùng ngươi giết ta, ta giết ngươi, giết nhau chán rồi sẽ dần dần xuất hiện các loại lợi ích, thông thương mới từ từ xuất hiện.
Có thông thương rồi mới tạo ra quần thể lợi ích, nếu lợi ích cân bằng hài hòa, thì sẽ có yên bình lâu dài.
Người Tây Vực có lẽ là những người ít ghi nhớ thù hận nhất trên đời này, giống như Cáp Tang, giống như Khang Bích Ti vậy, chỉ cần lợi ích thích hợp, những thứ khác không có gì to tát.
Nếu như Đại Đường và Đại Thực qua lại thông thương với nhau, vậy thì tơ lụa đất Thục, giấy, gốm sứ Diệu Châu có thể tới sông Ấu Phát Lạp Để (Euphrates), tới lưu vực sông Để Cách Lý Tư (Tigris). Thông qua thương nhân Ai Cập tới được Constantinople, cùng đế quốc Đông La Mã tạo thành qua lại thương nghiệp.
Hiện giờ vùng văn minh trên thế giới chỉ có chừng đó thôi, nếu mục đích của Vân Sơ thành công, cơ bản y sẽ làm ăn với cả thế giới.
Thế là Vân Sơ lần lượt công phá mười sáu tòa thành của Tát San, rốt cuộc thành công gây được sự chú ý của tổng đốc viễn đông Ưu Tố Phúc ( Yusuf ).
Ông ta triệu tập sáu vạn quân đội từ các thành bang, tiến hành bao vây, tiêu diệt đám cường đạo kia, để cảnh cáo toàn bộ đám cường đạo ở viễn đông.
Có điều nếu gọi đây là đám cường đạo thì có vẻ chúng không ham cướp bóc, nếu bảo là quân xâm lược thì chúng chẳng chiếm thành, nếu bảo là người Tát San báo thù thì chúng lại chẳng mặn mà với việc giết người … chúng cứ như đám người rảnh việc chạy khắp nơi quậy phá cho vui vậy.
Do chẳng nắm được ý đồ của đám này, bọn họ cứ vậy chơi đuổi bắt ở thảo nguyên bao la.
Phật quốc có được không ít lương thực, tuy chưa đủ nuôi sống số người ở đây, nhưng nơi này đã khôi phục lại sự bình an vui vẻ.
Dù sao cuộc sống này tốt hơn trước kia rồi, có sức, bọn họ làm việc, bọn họ không muốn Phật nữ vì mình suốt ngày lo lắng không vui.
Chuông lớn ở Phật quốc cuối cùng cũng đúc xong.
Đây là cái chuông đồng nặng hai tấn, là sản phẩm của công tượng Ba Tư, do Vân Na yêu cầu phù điêu trên đó là hoa văn Phật môn, không dùng mười hai thiên cung quen thuộc của người Ba Tư, cho nên mới tốn một chút thời gian.
Tiếng chuông lần đầu tiên vang lên, hòa với bức tượng khổng lồ dựa lưng vào Tuyết Sơn, cùng chùa miếu hùng tráng của Phật quốc, khiến Tuyết Sơn càng thêm uy nghiêm thánh khiết.
Khi Vân Na nghe thấy tiếng chuông, nàng mừng rỡ ngẩng đầu nhìn về phía lầu chuông. Hôm qua Pháp Hoa đại sư còn cùng công tượng Ba Tư bố trí chuông đồng, không ngờ hôm nay đã được gõ rồi.
Nàng đứng dậy muốn chạy ngay đi xem, có điều cũng chỉ nghĩ thế thôi, lại ngồi xuống bên đống lửa, cùng Trác Mã bới củ cải đường.
Củ cải đường nướng chín còn ngọt hơn cả mật, chỉ cần bóc đi lớp vỏ cháy đen bên ngoài, toàn bộ phần đường bên trong tỏa ra mùi đường cháy, ngon chết người.
Trác Mã là cô bé rất khéo léo, đôi tay xăm đầy hoa văn kia nhanh nhẹn bóc vỏ ngoài của củ cải đường, đưa phần bên trong cho Vân Na miệng cũng đen xì xì.
Vân Na nhận lấy cho vào mồm xuýt xoa ăn món ngon vừa làm xong.
Củ cải đường do ca ca cướp được từ trong tay người Túc Đặc của chín họ Chiêu Vũ, là thứ nàng thích nhất trong tất cả thứ cướp được.
Thứ này luộc lên cũng ngon lắm, nhưng không thể nào ngon bằng củ cải nướng.
Người mẹ khác nhìn thấy khuê nữ mình ngồi xổm bên đống lửa, miệng đen xì sẽ rất tức giận. Tắc Lai mã thì không, nàng đuổi Vân Na và Trác Mã đi, tự mình ngồi xuống bên đống lửa bới củ cái đường ăn, chẳng mấy chốc mồm nàng cũng đen xì.
Không có ai ở bên nàng, Tắc Lai Mã không cần, nàng có con hạn thát Đại Phì là đủ rồi, nàng và nó đã cùng nhau trải qua vô số đêm dài cô độc.
(*) Sông Ấu Phát Lạp Để (Euphrates), tới lưu vực sông Để Cách Lý Tư (Tigris). Nói thế này chắc không nhiều bạn biết, gọi đơn giản là Lưỡng Hà thì chắc không ai lạ nữa, nơi nuôi dưỡng rất nhiều nền văn minh vĩ đại sớm nhất của nhân loại như Sumer, Assyria, Babylon.