Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 832 - Q4 - Chương 075: Kết Cục Của Lão Thần.

Q4 - Chương 075: Kết cục của lão thần. Q4 - Chương 075: Kết cục của lão thần.

Vân Na chạy đi rửa sạch mặt, khi quay trở lại nhìn thấy Tắc Lai Mã cùng con hạn thát Đại Phì vẫn ở bên đống lửa, nhìn một người một thú cô quạnh, lòng nàng quặn lại. Vân Na đi tới nhìn mẹ ngồi ăn còn khó coi hơn cả mình, nói:" Nói không chừng tẩu tẩu sẽ chê mẹ."

Tắc Lai Mã kiêu ngạo nói: "Ta không cho cô ta cơ hội chê bai ta đâu."

Vân Na ngồi xuống ôm đầu gối nói:" Mẹ phải theo bọn con về Trường An chứ?"

Tác Lai Mã ngồi tránh xa Vân Na cứ như sợ bị cướp mất củ cải:" Ta không đi đâu, đó là nhà của các ngươi, không phải nhà của ta."

Vân Na lườm mẹ:" Bọn con đi ròi mẹ sẽ khóc."

"Không khóc, ta quen rồi, người Tắc già như ta không nhiều đâu, đợi ta tiếp tục già đi sẽ thành vu bà, còn oai hơn cả làm vương."

"Bọn họ không thừa nhận mẹ là vương, cũng sẽ không thừa nhận mẹ là vu bà, mẹ có biết gì đâu. Mẹ thích đồ ăn ngon, vậy thì tới Trường An đi, mỗi ngày ăn loại, ăn tới chết cũng không hết đâu."

Tắc Lai Mã nhìn hạn thán Đại Phì cũng đang ăn củ cải nướng:" Còn ngon hơn hạn thát nướng à?"

Đại Phì rất nhạy cảm, giật mình một cái, hai chân trước ngắn ngủi mủm mĩm thiếu chút nữa làm rơi đồ ăn, nó nghi hoặc nhìn Tắc Lai Mã lại đề phòng nhìn Vân Na.

Vân Na hít nước dãi vào trong nuốt ực một cái:" Còn ngon hơn hạn thát nướng nữa, mỗi khi Tết đến, trong phường sẽ làm bao nhiêu bao nhiêu là thịt, thịt nhiều hơn cả núi."

Đại Phì thấy mẹ con kia không có ý nướng mình, yên tâm ôm chặt củ cải đường, cái mồm nhai cực nhanh.

"Thật sự có nhiều thịt như vậy à?" Tắc Lai Mã cũng nuốt nước bọt:

Vân Na tựa cằm lên gối nhìn ngọn lửa nhỏ trước mặt, tựa hồ nhìn thấy bếp lớn ở nhà ăn:" Thật đấy, người ở nhà ăn lớn sẽ mang từ ngoài thành về từng xe một các loại thịt, sau đó rửa trong cái ao thật to. Mấy trăm người cùng chặt thịt ra, cho vào cái nồi cao bằng con ấy ..."

"Mỗi khi như thế, cả phường bao phủ trong mùi thịt, chỉ cần đứt hít thôi cũng no rồi ..."

Tắc Lai Mã nghe vô cùng chăm chú lẩm bẩm:" Thật là tốt ..."

"Thế nên mẹ phải đi với con."

Tắc Lai Mã đưa bàn tay đen xì ra bẹo gò má trắng nõn của Vân Na:" Con về ăn nhiều vào, ăn cả phần của ta nữa."

Vân Na mắt trợn trừng:" Mẹ không theo bọn con về à? Mẹ già rồi, ngoài con và ca ca ra, ai cần mẹ nữa?"

Tắc Lai Mã vẫn lắc đầu:" Yết Tư Cát cần ta, con của hắn chết rồi, ai cũng bảo ta là nữ nhân vô dụng, hắn vẫn nói bọn ta vẫn sẽ có con."

"Yết Tư Cát chết rồi."

Tắc Lai Mã nắm tay Vân Na đặt lên ngực mình:" Yết Tư Cát còn sống, ta biết mà, ta cảm thụ được. Mỗi khi trăng tròn, hắn sẽ tới tìm ta, hắn cười với ta, cánh tay bị người Đột Quyết chặt đứt vẫn lành lặng. Hắn còn hát cho ta nghe, nói ta là đóa hoa hồng ..."

Vân Na lẩm bẩm:" Người Tắc nào muốn ngủ với nữ nhân chẳng hát bài đó."

"Đã có ai hát bài đó cho con nghe chưa?"

"Chưa."

Tắc Lai mã lại đưa tay bẹo má Vân Na, nàng không nói ra, nhưng nữ nhi đẹp lắm, đẹp hơn cả nàng năm xưa rồi:" Nếu không ai hát cho con bài đó, con sẽ già đấy. Con xem có nữ nhân người Tắc nào mười bảy tuổi chưa có nam nhân chui vào lều không?"

Vân Na không vui:" Ca ca nói, con còn là trẻ con."

Tắc Lai Mã cười phá lên, chỉ Trác Mã:" Con thử hỏi nó xem, bộ lạc của nó có đứa trẻ con nào mười bảy tuổi không?"

Trác Mã thật thà nói:" Nữ hài mười hai tuổi được chủ nhân chỉ định nam nhân, mười ba tuổi có con bế rồi."

"Ca ca nói, nữ nhân quá nhỏ sinh con sẽ chết." Vân Na nói xong hốt hoảng xoay người chạy mất, phía sau vẫn truyền tới tiếng cười lớn của Tắc Lai Mã:

Củ cải đường rất ngon nhưng Vân Na không nỡ ăn hết, thứ ngon thế này phải mang về Đại Đường, giao cho Lý Hoằng trồng ở Đông cung.

Nàng lo cho tên thái tử bần cùng phải dựa vào bán hoa màu mưu sinh đó.

Vân Na có chút hối hận, khi mình đi đáng lẽ nên cho Lý Hoằng vay một ít tiền, vì nó thực sự sống rất khổ.

Tường đông cung toàn là cỏ kia kìa ...

Lý Hoằng một mình đi vào Trường Tôn gia.

Tòa phủ trước kia phồn hoa tấp nập ngựa xe, bây giờ thật vắng vẻ, dù là đã vào mùa hè chói chang, Trường Tôn Vô Kỵ tóc bạc trắng mặc cẩm báo, cô độc ngồi trong viện tử hậu trạch, dựa lưng vào cây thạch lựu trĩu quả, tự rót tự uống.

Trường Tôn Vô Kỵ chẳng ngẩng đầu lên xem là ai tới, chăm chú ăn uống, rõ ràng ăn rất nhanh lại không thấy có chút gấp gáp nào.

Lý Hoằng cầm bầu rượu lên rót vào chén trống cho ông ta.

Trường Tôn Vô Kỵ uống hết rượu, thấy Lý Hoằng muốn gắp thức ăn cho mình, giữ tay nó:" Trước kia ta quên mất tôn ti trên dưới mới có họa ngày hôm nay. Thái tử đừng làm thế, lão phu không nhận được."

Lý Hoằng không nói gì cả, cố chấp rót đầy chén cho ông ta, đưa tới miệng.

Trường Tôn Vô Kỵ cười gượng uống cạn.

Lý Hoằng bấy giờ mới nói nhỏ:" Say là tốt nhất, say tới tận Dạ Lang Tây."

"Không phải là phụ hoàng ngươi muốn đưa ta tới Kiềm Châu à? Sao lại tới Dạ Lang Tây?"

"Vốn đưa tới Kiềm Châu đất Thục, cháu liều chết cầu xin, phụ hoàng đưa cữu gia tới Dạ Lang Tây. Thế là cháu không dám cầu xin nữa, đều là lỗi của cháu."

Trường Tôn Vô Kỵ trầm ngâm:" Chẳng sao, đi thêm sáu trăm dặm thôi."

Lý Hoằng khổ sở nói:" Các biểu thúc bị đưa đi Lĩnh Nam, cháu muốn cầu xin đưa tới Tây Vực. Nhưng vì lần cầu xin cho cữu gia mà không dám nói nữa."

Trường Tôn Vô Kỵ uống thêm một chén rượu:" Kết cục của ngự sử Lý Sào thế nào?"

"Chém rồi ạ. Đại lý tự cùng tam ti thẩm tra xong, xác nhận Lý Sào có dấu hiệu mưu phản rõ ràng, chém ngay tại chỗ."

Trường Tôn Vô Kỵ nói với Lý Hoằng:" Ta biết, ta không tạo phản, không phản kháng, làm phụ hoàng ngươi khó xử."

"Nói với phụ hoàng ngươi, Đại Đường nay có một phần mồ hôi xương máu của Trường Tôn Vô Kỵ ta, do đám người bọn ta dốc hết tâm huyết cả đời dựng lên."

"Nay thái bình thịnh thế, đừng để làm hỏng, đừng để dân sống không yên."

"Ngươi về nói với phụ hoàng ngươi, lão phu không biết tiến lui, lớn lối trên triều, coi thường hoàng đế, phạm vào đại kỵ của thần tử. Chết không đáng tiếc."

"Nếu hoàng đế muốn lão phu chết hợp tình hợp lý, lão phu nhận tội ... Thế nhưng người trong phủ Trường Tôn, đa số có dòng máu giống hoàng đế, cho họ một miếng cơm để ăn, một cái áo để mặc, đừng đưa họ tới Lĩnh Nam dày vò."

Lý Hoằng ngần ngừ:" Không có ai để nói những lời này sao ạ? Cháu lo là, cháu nói, phụ hoàng sẽ còn trừng phạt nghiêm khắc hơn."

Trường Tôn Vô Kỵ uống thêm ngụm rượu:" Cây đổ đàn khỉ tan, lúc này chỉ có thái tử nói, bệ bạ mới không giáng tội, nếu người khác nói, e là khó giữ mạng."

"Chợ Tây huyện Trường An có một tên ma men, tên là Chử Toại Ác, có lưu manh ném bầu rượu vào người ông ta, muốn ông ta làm văn, Chử Toại Ác không từ chối. Mỗi lần uống say lại có lợi bất kính hiến lên."

"Loại người ấy vốn phải bị quan phủ bắt, xé xác ném ra chợ, nhưng quan phủ lại không ngó ngàng gì tới."

"Thái tử, Chử Toại Ác cầu chết không được, lão phu cầu sống không được, đó là kết cục của lão thần."

"Đi đi, nói với hoàng đế, Trường Tôn Vô Kỵ không có lòng mưu phản, chỉ mong toàn tộc được sống."

Bình Luận (0)
Comment