Lý Hoằng lại lần nữa rót đầy rượu, khoác áo choàng cho Trường Tôn Vô Kỵ rồi đi.
Khi nó vào, cửa sổ trên đường đi bị chọc thủng rất nhiều lỗ, trong mỗi cái lỗ đều có một đôi mắt trông đợi.
Khi nó đi, trong những cái lỗ đó loáng thoáng truyền ra tiếng khóc trẻ con, rất nhanh miệng đứa bé bị bịt lại, sợ chọc giận Lý Hoằng.
Lý Hoằng rời Trường Tôn Gia, gọi một tên giáo úy phụ trách trông coi nơi này tới, nói:" Cấm quấy nhiễu Trường Tôn gia, không ta giết cả nhà."
Giáo úy không dám ngẩng đầu lên.
"Đưa một trăm đảm lương, một nghìn cân thịt, năm trăm cân thức ăn thích hợp cho trẻ con vào."
Giáo úy bấy giờ mới ấp úng nói:" Đại lý tự có công văn truyền ra, nói, Trường Tôn gia giam cầm như tội tù."
Lý Hoằng mặt lạnh tanh:" Vậy giờ bản cung nói rồi, ngươi chuẩn bị tới Đại lý tự hỏi sao?"
"Mạt tướng không dám."
"Xem ra bản cung không giết người, khiến người ta quên thân phận của bản cung rồi."
Giáo úy cả kinh, định cầu xin thì một thanh mạch đao cực lớn xuất hiện trên đỉnh đầu, hắn muốn đỡ thì đã muộn mạch đao chẻ hắn làm hai.
Lý Hoằng chẳng buồn nhìn thi thể mà quay sang tên phó tướng:" Lời ta vừa nói, ngươi có làm được không?"
Phó tướng vội quỳ ngay xuống:" Được ạ, được ạ."
Lý Hoằng thở dài, bảo hoạn quan đi cùng bỏ lại một túi hoàng kim rồi lên xe đi.
Khi xe ngựa đi qua chỗ rẽ, Địch Nhân Kiệt ở trong xe nói với Lý Hoằng:" Thái tử, hoàng đế, hoàng hậu, các đại thần đều muốn Trường Tôn gia chết. Đây đã là chuyện mong mỏi của số đông, dù ai muốn cứu viện Trường tôn gia cũng chỉ uổng công, lại còn dẫn hỏa thiêu thẩn."
Lý Hoằng lẩm bẩm:"Dù sao cũng là người thân."
"Thái tử, Đông cung nghèo, Trường Tôn gia giàu, có thể nạp tiền của Trường Tôn gia sử dụng." Địch Nhân Kiệt lại nói, từ khi Vân Sơ đi nhờ hắn ở lại hỗ trợ Lý Hoằng, từ đó Lý Hoằng có việc gì đều tới tìm hắn:
"Chẳng có tiền nào dùng thoải mái bằng tiền của Vân Na tỷ." Lý Hoằng lắc đầu:
Địch Nhân Kiệt trêu:" Chẳng lẽ tiền của Vân Na thì không phải trả sao?"
"Không phải, nhưng có nhiều cách trả khác nhau, không trả được thì ta ăn vạ, ăn vạ không xong thì ta có thể nói, muốn tiền không có, toàn thân ta chỉ có mấy chục cân thịt thôi, đòi tiền thì xẻo đi mà bán." Địch Nhân Kiệt giang tay:" Còn dùng tiền người khác rõ ràng không thể làm thế rồi."
Ánh mắt Địch Nhân Kiệt biến đổi, giọng quái dị:" Điện hạ, Vân Na không thể thành thái tử phi được đâu."
Lý Hoằng ỉu xìu:" Tỷ ấy đường đường là nữ vương Phật quốc, làm thái tử phi làm gì ... Nếu tỷ ấy thành thái tử phi, sẽ có rất nhiều người làm tổn thương tỷ ấy ... Còn ta chỉ là một thái tử mà thôi ..."
Nghe Lý Hoằng nói vậy, Địch Nhân Kiệt thấy một viên quan Đại lý tự như mình nên đem nuôi chó.
Khi Địch Nhân Kiệt chuẩn bị cáo từ rời đi, Lý Hoằng lại hỏi:" Trường Tôn gia thực sự không cứu được nữa à?"
Dù Lý Hoằng đã hỏi rất nhiều lần, Địch Nhân Kiệt vẫn trả lời dứt khoát:" Đúng thế."
Lý Hoằng ngẫm nghĩ:" Có thể giảm nhẹ không?"
Địch Nhân Kiệt hạ thấp giọng xuống:" Điện hạ, dù người có được ý chỉ giảm nhẹ tội của bệ hạ chăng nữa, thực tế Trường Tôn gia sẽ bị trừng phạt gấp mười lần bây giờ."
"Điện hạ, nếu Trường Tôn gia mà còn chút mảy may khôi phục thì những kẻ kia làm sao yên tâm chiếm đoạt gia tài khổng lồ nhà họ. Đấy là nguyên nhân thần khuyên điện hạ nên nắm lấy số tiền tài này ..."
Nói xong lời này hắn đi ngay, để lại Lý Hoằng giữa Chu Tước đại nhai người xe nườm nượm lại thấy vô cùng cô độc.
Con gấu bên cạnh Lý Trị đã thực sự trưởng thành rồi, hôm qua hoàng đế sai người cân, nó đã nặng tới 400 cân, khi đứng lên còn cao hơn cả Lý Trị.
Nói ra con gấu cái này mới là đệ nhất sủng thần của Đại Đường.
Một lần trúc ở bên Thái Cực Điện mọc quá tốt, đã đâm xuyên cả gạch lát nền trong điện, hoàng đế không trách phạt hoạn quan chịu trách nhiệm quản lý cung điện, mà bẻ măng, cho gấu lớn ăn, còn coi trúc mọc vào phòng là điểm lành.
Dù Lý Hoằng muốn vào cung gặp phụ hoàng cũng phải mang theo một giỏ măng tươi để hối lộ con gấu lớn mới có thể vào đại điện. Nếu không con gấu nằm cả đống ở cửa đại điện, ai dám dẫm lên nó đi vào?
"Ông ta vẫn không chịu nhận tội à?" Lý Trị đang phê duyệt tấu chương, ngẩng đầu lên hỏi:
Lý Hoằng thi lễ:" Cữu gia nói, Đại Đường quy tụ tâm huyết của mình, thà chết chứ không muốn phá hỏng thịnh thế."
Lý Trị đứng bật dậy:" Đại Đường này là của trẫm, của Lý thị, liên quan gì tới Trường Tôn gia ông ta?"
"Người đâu, lập tức lệnh Trường Tôn gia rời Trường An ..."
Lý Hoằng vội vàng nói:" Phụ hoàng, cữu gia sẵn sàng nhận tội, chỉ mong phụ hoàng tha cho các biểu thúc, không cầu vinh hoa phú quý, chỉ cần cơm nhạt áo thô là đủ."
Lý Trị nheo mắt nhìn nhi tử:" Rốt cuộc con muốn gì từ Trường Tôn gia?"
Lý Hoằng khựng lại, nó muốn gì chứ? Như Trường Tôn Vô Kỵ nói, máu chảy trong người Trường Tôn gia giống dòng máu chảy trong người cha nó, còn cần lý do gì hơn nữa sao?
Chỉ là nhìn bộ dạng phụ hoàng như vậy nói câu này e làm phụ hoàng thêm phẫn nộ, chợt nhớ tới lời Địch Nhân Kiệt, chắp tay:" Phụ hoàng, Đông cung quá nghèo ạ ..."
Lý Trị bình tĩnh lại, chuyện như thế hắn thấy mới hợp lý:" Con muốn nói giúp Trường Tôn gia, mưu tính tiền tài của họ?"
Xem ra hướng này đúng rồi, Lý Hoằng ứng biến rất nhanh, nó cười tươi, như thể kế hoạch từ trước, lại dẫn lời Địch Nhân Kiệt: "Phụ hoàng, Trường Tôn gia đi xuống, sao giữ nổi tài sản lớn của họ, so với việc để kẻ tham lam hưởng lợi, chẳng thà để cho hài nhi, dù sao hài nhi nghèo thật mà."
"Con cần nhiều tiền thế làm gì?"
“Con đem cây trồng ở Đông cung phổ biến khắp thiên hạ.”
Lý Trị lắc đầu:" Việc phổ biến lương thực không vội nhất thời, con xem bông đi chẳng phải lúc đầu rất tốt, về sau suýt gây họa à? Cẩn thận, đừng để uy vọng con tích góp được trôi theo dòng nước."
Lý Hoằng chuyển hướng:" Hài nhi còn muốn tu sửa Đông cung nữa, tường cũng mọc cỏ rồi."
"Cuối năm nay thần đô sẽ hoàn thành, khi đó chúng ta chuyển tới thần đo, con có cung thất mới ở Lạc Dương, cần gì sửa sang Đông cung."
"Phụ hoàng, đợi Vân hầu đả thông thương đạo Tây Vực, Trường An sẽ lần nữa trở nên phồn hoa, nói không chừng phụ hoàng sẽ lại chuyển về ấy chứ, không bằng để hài nhi ở lại Trừng An cho rồi."
Lý Trị nghe nhi tử nói thế thì bật cười, đúng là lời trẻ con:" Nước không có hai chủ, chẳng lẽ con không hiểu? Chuyện này không thương lượng, con nghĩ xem mẫu hậu con cũng làm một cái đô thành nữa ở Tấn Dương rồi tới đó trông có được không?"
Lý Hoằng lắc đầu ngay:" Không được ạ."
"Thế nên câu trả lời của phụ hoàng với con là --- Không được."