Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 834 - Q4 - Chương 077: Tự Làm Tự Chịu.

Q4 - Chương 077: Tự làm tự chịu. Q4 - Chương 077: Tự làm tự chịu.

Tất cả lý do đưa ra bị phụ hoàng phủ định hết, Lý Hoằng thấp giọng buồn bã:" Phụ hoàng Trường Tôn gia đáng thương lắm."

Lý Trị ngăn không cho Lý Hoằng nói tiếp:" Con quên lúc họ ngông nghênh rồi sao, ngay cả con là thái tử còn dám sỉ nhục, trẫm không xử lý họ mới là có lỗi với tổ tông."

"Nhi tử, con phải nhớ, kẻ mù khi mắt sáng trở lại thì việc đầu tiên kẻ mù làm là vứt cái gậy đi, dù cái gậy đó từng giúp kẻ mù nhiều thế nào, lớn thế nào, khi mắt sáng rồi thì nó cũng là gánh nặng."

"Trường Tôn gia đúng là vì Đại Đường mà lập công lao hiển hách, nhưng Lý thị ta cũng không bạc đãi ông ta, phong Triệu quốc công, đứng thứ nhất trong hàng công thần Lăng Yên Các, vinh sủng càng không gì bằng."

"Nhưng ông ta ỷ vào công lao đó, lúc nào cũng lấy tư cách của mình ra để chèn ép trẫm, cản trở trẫm, cả việc không liên quan ông ta cũng xen vào, không biết giới hạn là gì."

"Trường Tôn gia đã quá lớn, nếu để nhà đó tiếp tục lớn mạnh, sẽ có một ngày nhòm ngó thiên hạ của chúng ta."

"Nên trừ đi là tốt nhất."

Nhưng lời này Lý Trị chỉ có thể nói với Lý Hoằng, dù là Vũ Mị, cũng không có được toàn bộ sự tin tưởng của hắn.

Thái tông hoàng đế giành ngôi vị không chính đáng, khiến Huyền Vũ Môn thây chất thành núi, máu chảy thành sông. Thái tổ hoàng đế nguyền rủa thái thông hoàng đế càng như ma âm bảo phủ hoàng đế Lý Đường.

Lý Trị muốn giải lời nguyền này, để giang sơn được truyền thừa có trật tự.

Lý Hoằng ngồi bậc thềm trải thảm, xoa xoa mặt:" Vậy con có thể lấy một phần tài vật của Trường Tôn gia chứ?"

"Chuyện này con phải thuyết phục mẫu hậu con mới được, mẫu hậu con đã sai người thẩm tra gia tài của Trường Tôn gia rồi. Con biết tính mẫu hậu con rồi đấy, con mà chậm chân là không có gì đâu."

Lý Hoằng ngập ngừng:" Nếu phụ hoàng giết cả nhà Trường Tôn gia, không chịu nới tay chút nào, vậy hài nhi kiếm tiền thế nào?"

Lý Trị cười to:" Con muốn kiếm tiền mà lại không muốn gánh tiếng xấu à? Làm gì có chuyện hay như thế ..."

Lý Hoằng kêu thảm chạy đi, con gấu lấy lòng nó, bị nó đá một phát rồi vội vàng chạy mất.

Lý Trị ở sau tức giận rống:" Bắt nạt một con súc sinh thì giỏi lắm à?"

Con gấu lớn kêu ư ử, bò tới bên cạnh Lý Trị chỉ chỗ bụng bị đá cáo trạng.

…… …….

Vũ Mị đã một năm rồi không có thai, vóc dáng khôi phục như xưa, mặc váy mùa hè làm bằng sa mỏng, trông hết sức thanh thoát, nàng ghét gài đủ mọi thứ trang sức trên đầu, nên khi không tham gia nghi lệ, thường để mái tóc đen dày đẹp như gấm đoạn xõa xuống lưng một cách tự do thoải mái. Da thịt nõn nà, chẳng cần trang điểm, làm thiếu chút uy nghi thường ngày, nhưng càng thêm trẻ trung tựa như phụ nhân trên hai mươi.

Lý Hoằng cung kính đi vào, Vũ Mị nhìn thấy nhưng chẳng thèm để ý, nàng thấy đứa nhi tử này sắp hỏng rồi, trước mặt phụ hoàng thì bộ dạng vô lại, tới trước mặt nàng thì giống lưu manh, không giữ được uy nghi vững vàng của thái tử Đại Đường nữa.

Lý Hiển đang ăn một quả hạnh rất lớn, thấy đại ca tới, hét lên nhảy khỏi ghế, chạy như làn khói ra sau màn. Nó lo đại ca đuổi theo, còn thò nửa cái mặt ra nhìn.

Lý Đán vừa mới biết đi, thấy Lý Hiển chạy mất rồi, nó cũng muốn chạy, bị Lý Hoằng tóm lấy ôm trong lòng:" Mẫu hậu, hài nhi tới thỉnh an."

Vũ Mị vén lọn tóc xõa xuống, nói:" Đừng bắt nạt đệ đệ con nữa, lần này ta không phạt con, không cần ôm nó làm lá chắn. Nhưng con giải thích rõ, vì sao để Mạch đao tướng của con giết Vương Thành An."

Lý Hoằng giơ Lý Đán quẫy đạp lên:" Chuyện con làm, dù tốt hay xấu, chỉ có phụ hoàng mẫu hậu mới có tư cách xử phạt bình luận. Chuyện con sai bảo, hắn cứ làm là được, không có tư cách nói này nói nọ."

"Thái tử uy phong thật đấy."

Lý Hoằng cười nịnh:" Câu này mẫu hậu nói được, phụ hoàng nói được, người khác dám nói thế nào cũng ăn một đao của con."

Vũ Mị hừ một tiếng, không hỏi nữa:" Gần đây đọc sách gì?"

"Gần đây đọc Thương Quân Thư do, Lý thái phó dạy."

"Đọc tới đâu rồi?"

"Quyền giả, quân chi sở độc chế dã, nhân chủ thất thủ tắc nguy."

"Con chỉ đọc đúng một câu?"

Lý Hoằng lẩm bẩm:" Phần sau đọc không có ý nghĩa gì."

Vũ Mị đứng bật dậy, đưa tay muốn nhéo tai Lý Hoằng, Lý Hoằng vội giơ Lý Đán mũm mĩm lên đỡ, Lý Đán tưởng mẫu thân muốn chơi đùa với mình, ôm lấy tay mẫu thân cười khanh khách.

Thấy ánh mắt đáng sợ của mẫu hậu, Lý Hoằng không dám đùa nữa, vội vàng nói:" Lý thái phó cho rằng, trời đất vô thường, không vì Nghiêu mà tồn tại, không vì Kiệt mà vong."

"Lý thái phó không tin Nghiêu nhường vị là tự nguyện, trong đó ắt có câu chuyện mà chúng ta không biết. Con cũng nghi thế, nên luận cứ phía sau là sai, không đáng đọc."

Vũ Mị nghiêm mặt nói:" Lý Nghĩa Phù dạy thế là không được."

Lý Hoằng lắc dầu:" Hài nhi thấy Lý thái phó dạy rất, khi dạy ở Quốc tử dám, dạy cho Thái học sinh khác thì dựa vào lời thánh hiền dạy bảo."

"Khi dạy con thì Lý thái phó cho rằng, con không nên bị thứ tô vẽ bề ngoài che mắt, còn nói với con, hoài nghi tất cả mới là phẩm chất tốt của đế vương."

Vũ Mị cau mày:" Con nên đổi thái phó rồi."

Lý Hoằng đặt Lý Đán lên bàn, thở dài:" Dù thế nào thì cũng tốt hơn Thượng Quan thái phó, học ông ấy lâu hài nhi nghĩ mình sẽ biến thành tượng bộ tát."

Vũ Mị bế Lý Đán sang một bên, mỉm cười vẫy tay:" Đưa cái tai lại đây."

Lý Hoằng mặt mày đau khổ, xoa xoa cái tai nghiêng đầu ghé tái bên tay mẫu hậu:" Không phải là không cho mẫu hậu nhéo, tai bên này bị mẫu hậu nhéo to hơn bên kia một cớ, mẫu hậu đổi bên đi."

Vũ Mị không vì những lời cầu xin đó mà buông tha, tay phải đưa ra, tóm lấy cái tai quen thuộc, xoắn nửa vòng mới nói:" Lý Nghĩa Phù trái ngược khuôn phép, Trượng Quan Nghi tựa như trung hậu, được, ám hại một người, giễu cợt người còn lại. Nói đi, con muốn gì?"

Lý Hoằng cố gắng đưa tai tới gần giảm đâu, nó cũng biết không qua mặt được mẫu hậu, vẻn vẹn lấy cớ để nói thôi:" Con muốn Trường Tôn Xung làm Đông cung điển nghi."

Vũ Mị ồ một tiếng, đây là chuyện nghiêm túc, nàng buông tay ra:" Con biết chuyện này là không thể nào, dù ta và phụ hoàng con đồng ý, các vị đại thần không đồng ý đâu."

"Trường Tôn gia là món ăn bày lên bàn rồi, người ngồi quanh bàn phải xác định họ chết chắc, nếu không đũa đã vươn ra, người ta sẽ bất an."

Nói xong bế Lý Đán đặt vào lòng Lý Hoằng:" Đệ đệ con đái dầm rồi."

Lý Hoằng cực kỳ thuần thục cởi tã của Lý Đán ra, hét lên:" Nó còn ỉa đùn nữa."

Vũ Mị thản nhiên nói:" Nếu con đã muốn làm việc, vậy phải có bản lĩnh xử lý hậu quả, ta gánh tiếng xấu cho phụ hoàng con là bổn phận của ta, ta gánh tiếng xấu cho con, là con bất hiếu."

Lý Đán ăn nhiều, ỉa cũng nhiều, phân màu vàng rất đẹp, có điều mùi rất khó ngửi. Trước mặt bao nhiêu cung nhân ma ma, dùng nước ấm rửa mông cho đệ đệ, lau khô, rắc phấn, làm Lý Đán lại thêm phưng phức.

Từ đầu tới cuối nó không nhờ vả ai hết, Vũ Mị cũng không cho ai giúp.

(*) Quân thần phải cùng tuân thủ pháp luật, chấp pháp phải chú ý chữ tín, nếu không xã tắc bất an.

(**) Vũ đế không chỉ nổi tiếng trẻ lâu, mà bà còn có trí tuệ minh mẫn đáng kinh ngạc dù khi đã già.

Bình Luận (0)
Comment