Đây là một hồi phong ba lớn nhất từ khi Lý Trị lên ngôi, tuy ở dân gian không ầm ĩ bằng kỳ thực còn nguy hiểm hơn cả lần thay hoàng hậu, chỉ cần sơ xảy một chút, sẽ có cảnh máu chảy thành sông.
Phong ba này không lan xuống dân gian, càng không ảnh hưởng gì tới đám trẻ con.
Sau khi Vân Na đi, Lý Tư đứng đầu đám trẻ con trong nhà, khác với Vân Na lúc nào cũng như nha đầu điên, dẫn cả đám trẻ con chạy khắp nơi náo loạt từ Vân gia tới cả phường Tấn Xương, Lý Tư yên tĩnh hơn nhiều.
Ít nhất không có Vân Na, nó rất yên tĩnh, cả ngày chỉ thích ăn mặc thật đẹp, sau đó trang điểm cả Vân Cẩn, Vân Cẩm thật đẹp đẽ, đi qua đi lại như biển diễn thời trang.
Đứa bé đầu to trước kia nay đã thành một tiểu cô nương ra dáng lắm rồi.
Tóc đen như mực, mặt cũng dài ra , mặt mày như họa, tuy còn chút bầu bĩnh trẻ con, nhưng nhờ dày công trang điểm, lại được Thôi Dao dạy dỗ đi đứng ăn nói, một tiểu cô nương điệu đà xuất hiện trước mặt Lý Hoằng, Lý Hoằng gần như không nhận ra nữa.
Nó muốn đưa tay bế Lý Tư rồi rụt lại, sợ làm hỏng quần áo kiểu tóc đứa bé này.
Ngu Tu Dung ở bên cạnh nhìn Lý Tư ở sân bước đi õng ẹo dẫn theo đứa bé lạch bạch như vịt bầu theo sau, than:" Vẫn ngốc ơi là ngốc."
Thôi Dao bế một đứa bé trong lòng nói:" Phu nhân lần sau đừng nói vậy nữa, nó đã hiểu chuyện nhiều rồi."
Lý Hoằng thấy Vân Cẩn cũng học Lý Tư lắc lư cái mông như đít vịt đi qua đi lại, tóm lấy nó kéo tới trước mặt nhìn một lúc, rồi đẩy sang bên chê bai:" Không bằng Vương Bột, người ta chín tuổi đã đọc Hán Thư Chú, viết mười quyển Chỉ Hà, đính chính lỗi sai."
"Sư nương, sao Vân Cẩn trông còn ngốc thế?"
Ngu Tu Dung lườm Lý Hoằng:" Cẩn Nhi mới bốn tuổi thôi, phụ thân nó viết thi văn đặt len đầu giường ta kìa, ta đưa cho nó, Trường An sẽ xuất hiện ngay một tài tử bất thế."
Lý Hoằng ngạc nhiên" Sư phụ để lại thi văn sao?"
Ngu Tu Dung đắc ý:" Sư phụ ngươi viết thi văn dễ như uống nước. Lần đó uống say, về thư phòng viết rất nhiều, cả bức tranh trên tường cũng phú một bài thơ?"
Lý Hoằng tròn mắt:" Vì một bức tranh mà làm thơ, còn đang say nữa."
Xa xa sắc núi non
Gần kề nước tĩnh lặng
Xuân qua hoa vẫn còn
Người đến chim chẳng kinh.
Lý Hoằng nghe Ngu Tu Dung đọc xong liếm môi:" Có bài nào hay hơn không, có đệ tử vài bài kiếm chút thể diện."
"Đây là gia học Vân thị, ngươi không phải đệ tử nhập thân, không cho ngươi."
"Sư nương nói thế vô lý quá, thân phận của ta không được thành đệ tử nhập thất của ai, cái này phải linh động chứ."
Ngu Tu Dung rất kiên quyết:" Không được, khi Tiểu Tư lớn sẽ có một bái thơ làm hồi môn, ngươi không có."
Lý Hoằng đẩy Vân Cẩn bám lấy mình ra, bế ngang hông Vân Cẩm lên, đem so với Lý Tư:" Lý Tư trông ngốc ngốc, không hoạt bát như Vân Cẩm."
Ngu Tu Dung thấy Lý Tư mếu miệng định khóc, quát:" Không cho khóc, học thói xấu của ai thế, cứ có chuyện không thích là khóc, nuốt nước mắt vào cho ta."
Lý Tư ngừng khóc ngay, đôi mắt to chớp chớp mắt mấy cái, đôi mắng phủ sương không ngờ thoáng cái trời quang mây tạnh.
Ngu Tu Dung kéo nó tới, dùng khăn tay lau son trên má, bất mãn nói với Thôi Dao:" Nó bao tuổi đâu mà đã dùng son phấn, dạy cái gì không dạy …."
Thôi Dao bĩu môi:" Phu nhân nên xem lại mình đi, quân hầu không có nhà một cái, ăn mặc như bà lão bảy mươi, sao năm xưa quân hầu cưới phu nhân chứ, lại còn sinh ra ba đứa con. Thế mà quân hầu cũng ra tay được."
Ngu Tu Dung chẳng vừa:" Còn hơn cô, kiếm tên mặt rỗ sinh con."
Nghe bọn họ nói vậy, Lý Hoằng biết người ta đang đuổi khách, nó kéo căng y phục, chắp tay sau lưng rời đi.
Thôi Dao hỏi nhỏ:" Phu nhân gần đây cứ xua đuổi thái tử thế?"
Ngu Tu Dung lạnh nhạt nói:" Phu quân ta đang vì nó bôn ba ở chân trời, tiểu cô tử ta vì nó làm nữ vương Tây Vực. Giờ nó còn mong nhi tử ta sao không sớm lớn lên giúp nó, như Vân thị ta sinh ra cho nó dùng vậy."
"Làm gì có chuyện hay thế."
Thôi Dao hết sức tán đồng:" Đại trạch môn ít người tỉnh táo như phu nhân."
"Thái tử là thái tử, Vân thị là Vân thị, cần giữ giới hạn. Trước kia thái tử còn nhỏ thì sao cũng được, giờ nên giữ chừng mực."
Ngu Tu Dung thở dài:" Mấy ngày trước, nó ép Địch Nhân Kiệt công khai đứng ra thể hiện đứng về phía nó, tâm tư nó như vậy không được."
"Phu quân ta lo cho nó nên nhờ Địch Nhân Kiệt ở nhà giúp đỡ, vốn là thứ tình nghĩa nó lại giở thủ đoạn ra. Mới tí tuổi đã ưa thủ đoạn, xem nhẹ tình nghĩa như vậy không được."
Thôi Dao cúi xuống, dùng mũi chạm vào mũi nhỏ của đứa bé:" Rồng là loại bạc bẽo nhất, phu nhân không cần để bụng, chuyện như thế sau này sẽ ngày một nhiều thôi, không tránh được."
Ngu Tu Dung bế Lý Tư vào lòng, há mồm ra cắn đầu Lý Tư, nghĩ tới trượng phu ở cách vạn dặm hận không thể đem người Lý gia chấm tương dấm ăn.
Lý Tư rúc vào lòng Ngu Tu Dung:" A nương cắn thái tử ấy, chuyện xấu toàn do huynh ấy làm."
Thực ra Ngu Tu Dung trách nhầm Thôi Dao rồi, son phấn trên mặt Lý Tư là do nó tự vẽ đấy.
Lý Tư học cái gì không tốt, học ăn mặc trang điểm lại rất có thiên phú, tới Thôi Dao cũng kinh ngạc, đứa bé này ngồi xuống trước gương một lúc có thể biến bản thân thành xinh đẹp tới mức ... nó cũng chẳng nhận ra bản thân.
Lý Tư thích trang điểm từ lần hoa khôi tới phường Tấn Xương dạo phố hồi Lễ Nguyên Tiêu.
Hoa khôi ăn mặc thật xinh đẹp ngồi trên bộ liễn, có tám người khiêng, tám người này đi còn lắc lư, khiến hoa khôi ở trên như liễu trước gió.
Dùng quạt tựa che mặt, thực ra khoe ra đôi mắt, đôi mắt tựa biết nói, thẹn thùng bẽn lẽn như đang truyền đàn nỗi nhớ nhung của nàng với mỗi nam tử trên đường.
Mỗi nam tử sẽ vì nàng mà reo hò, hoan hô, có cả kẻ đeo hoa điên cuồng muốn nhảy lên bộ liễn, cuối cùng bị đám hộ vệ ném ra.
Khi ấy đường phố náo nhiệt lắm, mọi người đứng bên đường vươn dài cổ nhìn hoa khôi, tới ngay cả khách uống rượu trong tửu quán cũng chạy ra. Cờ rượu bay phần phật, đám người lờ đờ đó đứng trên bàn, trên cửa sổ, có người còn cởi áo ra vỗ ngực, khoe sự cường tráng với hoa khôi ... Hú hét ầm ĩ.
Đèn lồng phường Tấn Xương đa phần là màu đỏ, cho nên người ở gần bị đèn lồng chiếu đỏ rực, người ở xa thành màu đen. Có người thình lình trong bóng tối nhảy ra, còn mang theo mặt nạ, trong đó có một người đeo mặt nạ Côn Lôn Nô vì làm người ta sợ, bị đám đông bao cây đánh một trận.
Thái tử ca ca là người vô lý.
Từ khi chứng kiến cảnh hoa khôi dạo phố náo nhiệt đó, Lý Tư nói lớn lên muốn làm hoa khôi. Thế là thái tử ca ca sai người đập phá bộ liễn, còn ném hoa khôi xinh đẹp xuống mương, ngâm một hồi vớt ra kéo tới trước mặt cho Lý Tư xem. Thái tử ca ca còn đánh đám phóng đang đeo hoa kêu oan cho hoa khôi, cuối cùng lệnh hoa khôi không được vào phường Tấn Xương, tới là chém đầu.
Nghĩ tới đó Lý Tư sờ mông, vết roi a nương đánh vẫn còn đau.
Mộng hoa khôi của Lý Tư vừa mới bắt đầu đã bị thái tử ca ca và a nương cũng nhau dập tắt.