Thôi sư phó nói Lý Tư, trẻ con nên có ước mơ ... Sau đó bị a nương đánh một trận, Thôi sư phó không đánh được a nương.
Một bên mắt của Thôi sư phó bị a nương đấm tím luôn, dù chỉ còn một mắt Thôi sư phó vẫn lén nói với Lý Tư, hoa khôi đại biểu cho náo nhiệt, giàu có, xinh đẹp. Vậy là đủ rồi, không cần đi làm hoa khôi, bị người ta ném xuống nước ...
Không phải Lý Tư thích ăn thịt lợn sao? Thích thì ăn thôi, đâu cần phải đi làm đồ tể giết lợn.
Ăn đòn xong thì chuyện cũng qua rồi, Lý Tư không muốn làm đồ tể mổ lợn hôi rình, tất nhiên càng không muốn làm hoa khôi nữa ... Sẽ bị ca ca đánh ném xuống kênh nước.
Vì thế Lý Tư đành thực hiện mộng hoa khôi trong nhà, tiện tay trang điểm của cả Vân Cẩn, Vân Cẩm.
Vân Cẩn hái được một bông hoa thạch lựu rất to, rất đỏ, nó không đưa muội muội Vân Cẩm mà đưa tỷ tỷ Lý Tư. Lý Tư gài bông hoa lên tóc, a nương nhìn rất thích, còn thơm Lý Tư một cái. Lý Tư quyết định sau này phải thường gài hoa ..
Trường An bây giờ rất phồn hoa, các hoạt động diễu hành xuất hiện không dứt, phường này vừa làm xong thuyền hoa trên cạn, phường kia dã tổ chức hội Phơi áo, khắp nơi là nam nữ mặc bộ y phục mới nhất, xanh xanh đỏ đỏ, người này đẹp hơn người kia.
Phường Tấn Xương lúc nào cũng chơi lớn, bọn họ kéo mấy trăm dải lụa từ đỉnh Tháp đại nhạn xuống, còn treo chuông lên đó. Gió thổi qua một cái là leng keng leng keng.
Nghe các đại sư của Chùa đại từ ân nói, đó là Phật duyên ...
Chỉ cần lắng nghe thật kỹ tiếng chuông reo trong gió sẽ mơ hồ nghe thấy Phạm âm, đó là âm thanh của Phật lưu lại.
Vân Sơ cũng đang nghe tiếng chuông, nhưng nghe thấy tiếng chuông rất bất lợi cho họ, đám người Đại Thực đáng chế không ngờ gây ra tiếng ồn lớn trên chiến trường, lại còn cho người khoác da sư tử đóng giả sư tử, gây ảnh hưởng rất lớn với kỵ binh,
Bọn họ dần có đối sách với chuyện này, chỉ có tiếng chuông leng keng làm người ta phát bực.
So với việc nói tổng đốc Ưu Tố Phúc chặn được Vân Sơ, không bằng nói Vân Sơ cố tình ở đây đợi ông ta.
Tập kích chỉ có thể gây ra hỗn loạn chứ không thể chấn nhiếp được kẻ địch, chỉ khi nào hai quân đối diện, huyết chiến, mới có thể khiến địch sợ hãi.
Bây giờ đối diện với Vân Sơ chính là một vạn kỵ binh do tổng tốc Ưu Tố Phúc suất lĩnh.
Vân Sơ chỉ có 3500 người, mỗi người hai ngựa, nhìn qua không yếu thế hơn là bao.
Nhìn quân hầu đã giơ tay lên, đám lão tặc lẫn trong đội ngũ kỵ binh muốn rơi lệ, bọn họ thề, bọn họ không hề muốn theo kỵ binh xung kích. Bọn họ tới Tây Vực là để phát tài, xung trận không phải sở trường của họ.
"Nỏ cung sẵn sàng, phía trước tránh ra lập tức tam liên xạ."
"Thuẫn bài sẵn sàng, chắn trước ngực, tiến thẳng tới không được lui."
"Lôi hỏa đạn sẵn sàng, nhất định phải làm rối loạn đội hình địch."
Lương Anh cưỡi ngựa chạy qua chạy lại trước trận, gào khản giọng lặp đi lặp lại mệnh lệnh, có thể thấy hắn cũng đang kích động:
Vân Sơ kéo áo choàng ra, áo choàng rơi xuống đất, để lộ bộ giáp thuần màu đen. Mã sóc ở móc bên phải, thuẫn tay trái đường kính một thước, không phải dùng để đỡ tên, mà là đỡ đao chém, đầu thuẫn có mũi nhọn có thể dùng làm vũ khí giết người.
Ngòi lấy lửa trước yên ngựa đã được đốt, sáu quả lôi hỏa đạn treo trên giáp, chỉ cần giật ra sẽ để lộ dây dẫn cháy bên trong.
Lôi hỏa đạn không an toàn, đôi khi chấn động mạnh cũng nổ, cho nên khi chiến đấu mới phát. Còn về phần lên chiến trường nó tự phát nổ hay không thì chịu, ai bị nổ, người đấy xui xẻo.
Đêm lôi hỏa đạn ra dùng quy mô lớn thế này là sự mạo hiểm, cho nên trừ một lần dùng ở viện tử dưới hầm trước khi vào Tây Vực, Vân Sơ không dùng nó.
Nếu bảo cách dùng thuốc nổ thế nào được Vân Sơ thích nhất, vậy chắc chắn là dùng ở hỏa pháo rồi. Tưởng tượng cảnh trăm khẩu pháo gầm vang đã kích thích ....
Sư tử của người Đại Thực đã tới gần, phía sau là rất nhiều người rung những cái chuông lớn, sau đó nữa là kỵ binh Đại Thực, bước đi ưu nhã.
"Lương Anh!" Vân Sơ mắt vẫn nhìn chằm chằm về phía trước, không bỏ sót hành động nào của đối phương:
Lương Anh tức thì dẫn một nhóm kỵ binh nhỏ trăm người phóng về phía người Đại Thực. Khi chạy vào tầm bắn, hắn tức thì bóp cò, tiễn đội bắn ra 300 mũi tên, giết một phần sư tử ... Không cần biết là sư tử thật hay giả.
Nhóm nhỏ kỵ binh Đại Đường vẫn tiếp tục áp sát, mã sóc nâng lên chuẩn bị xung phong. Người Đại Thực không hề bắt tên ngăn cản.
Khi sắp tới gần quân trận người Đại Thực , đám sư tử chạy ùa về, giữa bọn họ và kỵ binh xuất hiện bán mã tác cùng với thiết tật lê lóe hàn quang.
Lương Anh hét lớn xoay đầu ngựa, kỵ binh rẽ một vòng lớn quay về.
Vân Sơ phất tay ra hiệu, kỵ binh Đại Đường chia làm hai cánh trái phải, mỗi bên năm trăm người đánh bọc sườn người Đại Thực.
Đây là lần đầu tiên Vân Sơ thấy cảnh này, rõ ràng người Đại Thực đông hơn họ, vậy mà lại bày ra thế phòng thủ, còn rải thiết tật lê với bố trí bán mã tác trước mặt. Thế không phải tự chặn đường mình à? Có kỵ binh nào đi tự hạn chế không gian hoạt động của bản thân chứ?
Hai cánh quân Đường đánh tới, trận hình của người Đại Thực vẫn không có thay đổi gì cả, giữ nguyên trận hình của bộ tốt.
Rất nhanh hăm dò có kết quả, kỵ binh hai bên cánh xung phong được một đoạn quay về, hai bên cánh người Đại Thực cũng bố trí bán mã tác và thiết tật lê. Nhất là bên phải, còn có những cái hố sâu chừng một thước, to bằng nắm đấm, chuyên môn làm gãy chân nữa.
May quân Đường không thực sự tấn công, sau khi tổn thất mười mấy người thì chuyển hướng.
Quân Đường từ xa bắn nỏ tiễn, vậy mà người Đại Thực giơ thuẫn tròn lên, che kín bầu trời. Nỏ tiến sầm sập cắm vào thuẫn, một số không đủ lực rơi xuống đất, gần như không có tổn thất gì.
Lương Anh đã quay về, sau hồi thăm dò này, hắn đã kích động tới toàn thân phát run:" Quân hầu, chúng tự tìm đường chết rồi, xin cho mạt tướng xuất chiến."
Vân Sơ gật đầu:" Vậy thì bắt đầu đi."
Hào thủ sau lưng Vân Sơ tức thì nâng cái tù và lớn cong vút lên, phát ra tiếng ù ù trầm hùng mà thê lương …
Kỵ binh hai bên cánh thu cung nỏ lại, đồng loạt lấy lôi hỏa đạn, tiếp cận người Đại Thực đang tụ lại một chỗ.
Lương Anh ném đạn chạy ra, quả đạn nặng bay qua khu vực bán mã tác, ngọn lửa đỏ bùng lên trước đội ngũ người Đại Thực, vài con ngựa hoảng sợ lý lên nhảy khỏi đội ngũ bị chém đầu ngay lập tức.
Trên chiến trường xuất hiện lửa là chuyện rất bình thường, chỉ con ngựa chưa huấn luyện đủ, chỉ tân binh non nớt mới sợ hãi ... Bọn họ không biết rằng quả cầu sắt vào những đống lửa kia mới là tử thần thực sự ...