Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!
Những tiếng nổ lớn liên tiếp vang lên, tổng đốc Ưu Tố Phúc đã nghe thấy, nhưng ông ta ở hậu phương, không nhìn thấy hậu quả vụ nổ. Ông ta cho rằng đó là thủ đoạn nào đó của quân Đường tạo ra tiếng động lớn.
Giống như đội sư tử của ông ta vậy.
Lần này ông ta đích thân mạo hiểm cầm quân, chính là để dẫn dụ thống soái quân Đường chiến đấu. Đám người Đường đó quá đáng ghét, bọn họ chơi trò đuổi bắt cả tháng trời rồi, khó khăn lắm mới gặp được chúng ở đây. Ưu Tố Phúc không hi vọng một vạn quân này có thể tiêu diệt được đám quân Đường kia, không phải sức chiến đấu bên mình không đủ, mà đó là bản chất đám cường đạo, thấy khó đánh là chúng chạy ngay.
Khi ấy không biết đợi tới bao giờ mới có thể bắt được chúng, vì sự tồn tại của đám quân này, bọn họ đã tổn thất không đếm xuể rồi.
Vì thế ông ta hạ lệnh cố thủ, cố thủ, chỉ cần cầm chân đám quân Đường này, đợi năm cánh quân kia hoàn thành vòng vây, lúc đó ông ta giết sạch không còn một tên nào.
Kỵ binh có chạy, có tấn công mới gọi là kỵ binh.
Vậy mà vị tổng đốc này lại ra lệnh phòng thủ.
Nhìn thấy cảnh này, Lương Anh sao chẳng mừng phát cuồng ....
Uỳnh! Uỳnh!
Ưu Tố Phúc ở hậu phương không thấy, nhưng quan chỉ huy ở tiền tuyến thấy rồi.
Một số quan chỉ huy thông minh nhìn thấy những quả cầu sắt phát ra tiếng nổ lớn vẫn bay tới, lớn tiếng hò hét quát tháo bộ hạ rời khỏi nơi lập sẵn tuyến phòng thủ này, dù tổn thất cũng phải thoát đi.
Kỵ binh chính quy của Đại Đường nặng một nghìn một trăm cân, do ngựa Tây Vực và Quan Trung tạp giao với nhau mà thành. Chiến mã Đại Thực đường nét thon thả, bề ngoài mỹ lệ, song chỉ có tám trăm cân.
Đội hình địch hỗn loạn, kỵ binh không chạy không phải là kỵ binh, còn tệ hơn cả bộ binh, người Đại Thực bị kỵ binh quân Đường từ hai phá tan nát đội ngũ, ép người Đại Thực chạy qua nơi mình đặt bẫy.
Lương Anh tiếp tục xông lên, hắn tin tưởng vào đội ngũ phía sau biết làm thế nào.
Quả nhiên đám cường đạo Đại Đường tới từ đủ thứ ngành nghề nhìn cảnh tượng hỗn loạn của địch không chậm trễ, hù hét xông tới như sói đói.
Chiến trường của họ chính là chỗ hỗn loạn thế này, cường đạo không cần ai chỉ huy, mỗi người họ là cá thể tác chiến độc lập.
Tức thì tiếng ngựa kêu trước khi chết, tiếng kỵ binh rơi xuống đất, tiếng cười rùng rợn của đám cường đạo vang khắp chiến trường.
Mấy tên lão tặc vừa chém giết vừa chửi rủa, trường thương như rắn độc tung hoành chiến trường.
Tuy đánh rất hăng nhưng bọn họ nhất trí kinh bỉ loại chiến đấu mặt đối mặt như bọn ngốc này, bọn họ cho rằng phải nấp trong bóng tối, rình rập ở những nơi địa hình phức tạp, nhân lúc kẻ địch không chú ý lăn đá chết chúng, đốt lửa nướng chúng ... Chứ không đánh kiểu bọn ngốc này.
Bị loan đao người Đại Thực chém hai phát, tuy chưa tổn thương tới gân cốt, Hoắc Độc đầu trọc chỉ muốn chạy ... Nhưng mà ông ta chỉ nghĩ vậy thôi chứ không dám, tên huyện tôn như ma thần kia cầm mã sóc phía sau đốc chiến, ai dám lui?
Mấy năm qua tiếp xúc với vị huyện tôn này ông ta hiểu lắm, nếu mình dám kéo chân đội ngũ, cái mã sóc kia sẽ đâm xuyên yết hầu mình không cần suy nghĩ.
Giết, lúc này chỉ còn cách đó thôi, không giết thì mình chết, lần đầu tiên đám lão tặc nghĩ, con bà nó đang sống yên lành đi Tây Vực phát tài cái rắm chó gì chứ?
Ưu Tố Phúc đã nhìn thấy quân kỳ của quân Đường rồi, điều này làm ông ta bất an, sao có thể như thế, bọn chúng đang tiến tới phương hướng này? Sao có thể nhanh như vậy?
.
Ông ta lập tức hạ lệnh rút lui, ông ta theo lối suy nghĩ thông thường, đám mã tặc là thế, một kích thành công chúng sẽ chạy ngay không dây dưa.
Mắt thấy người Đại Thực bắt đầu lùi lại, Vân Sơ nhìn thấy Lương Anh đã bắt đầu đuối sức, chĩa mã sóc về phía trước dẫn 500 người bất lương luôn theo sát mình, bắt đầu tấn công mãnh liệt.
Đây là lực lượng tinh nhuệ nhất trong quân của Vân Sơ, bọn họ vừa xung phong một cái đã vượt qua đám lão tặc, theo sát bước chân của con ngựa mận chín, phát động đợt tấn công quyết liệt.
Tác dụng của mãnh tướng chính là để xé toạc phòng tuyến địch, Vân Sơ chắc chắn là loại mãnh tướng đó, từ nhỏ sinh tồn gian nan, thiếu niên vật lộn trong loạn quân, trưởng thành cầm binh tác chiến trải qua vô số trận đánh, từng phá thành, chém cờ giết chủ soái... Y sớm có đủ mọi đặc chưng của mãnh tướng rồi.
Trải qua đủ nhiều trận chiến, giết đủ nhiều rồi, Vân Sơ xung trận không coi ai vào mắt nữa, mã sóc trong tay không khác gì lưỡi liềm gặt sinh mạng người, đều đặn thong dong.
Quân hầu đích thân sung trận rồi, quân Đường càng thêm điên cuồng, tốc độ lùi lại của người Đại Thực ngày một nhanh, lúc này không còn là rút lui nữa, mà là bỏ chạy rồi, thế bại của người Đại Thực đã sắp thành.
Keng!
Mã sóc va chạm mạnh vào trường mâu của tướng quân Đại Thực, cán mã sóc mềm uốn cong, mũi sóc sắc nhọn quét qua tai của hắn cắn toang máu. Vậy mà tên tướng quân Đại Thực đó không lùi mà tiến lên, hắn cũng đã nhận ra tình hình, không giết được kẻ trước mắt này, bọn họ chắc chắn sẽ bại, vừa toàn lực ngăn cản mã sóc của Vân Sơ, vừa ra sức quát tháo bộ hạ đang cuống cuồng lui về:" Chiến đấu đi, huynh đệ của ta!"
"Khinh xuất rồi." Không để hắn kịp nói câu thứ hai, mã sóc của Vân Sơ đã chém đứt cổ hắn:
Tên tướng quân này có lẽ thường ngày rất được tôn kính, mặc dù đại bộ phận người Đại Thực vẫn lùi lại, song có số ít phấn nộ thúc ngựa bất chấp sống chết lao vào Vân Sơ.
Mã sóc của Vân Sơ đã chậm lại, cho nên hết sức hiển nhiên y phải nhường đường tiến cho người sau, lập tức số ít người Đại Thực còn phản kháng bị phủ binh Đại Đường nhấn chìm.
Người Đại Thực rốt cuộc hoàn toàn vỡ trận, không còn là rút lui nữa mà là chạy mạnh ai người nấy chạy.
Bởi vậy một cuộc truy kích bắt đầu.
Vân Sơ nhắm thẳng vào lá cờ tổng đốc, đó là lá cờ rất đẹp, một mặt là sư tử, một mặt là trăng sao. Vân Sơ hai lần tiếp tận lá cờ đó, thậm chí còn nhìn rõ cả bức tranh màu xanh trên cờ.
Hai lần đều có một số kẻ liều chết ngăn cản Vân Sơ, chúng không chiến đấu mà là mạng đổi mạng cứ như đồ miễn phí, có tên bỏ hẳn hẳn ngựa, tung người lao vào y, cách đánh này khiến Vân Sơ cực kỳ bực mình.
Đợi tới khi Lương Anh thay ngựa dẫn đám lão binh từng theo Lương Kiến Phương xông tới, giúp quân hầu đánh tan những kẻ quầy rầy, bắt sống vị tổng đốc kia.
Vì quân hầu nói rồi, có được vị tổng đốc này, còn giá trị hơn cả bào tàng phục quốc của người Tát San mà đám Ôn Nhu đang đi đào.