Trận chiến chưa kết thúc, nhưng kết cục thất bại của người Đại Thực không cách nào xoay chuyển được nữa, trên chiến trường lúc này vui sướng nhất là một đám lão tặc, khắp nơi là chiến mã vô chủ chạy qua chạy lại, kẻ địch bị chết ngổn ngang, còn ở trong mắt bọn họ đó chính là tài phú.
Chiến mã Đại Thực cực kỳ đẹp đẽ, thanh thoát nhẹ nhàng, thế nào cũng được quý phụ Trường An thích, chỉ cần bắt được một con, mang về Trường An bán nghìn quan cũng không thành vấn đề. Thiết giáp người Đại Thực thì tạo hình cầu kỳ, lại thích khảm trang sức, thế nào cũng bán được giá cao. Chất thiết giáp lên chiến mã dắt đi, đúng là một công đôi việc.
Đáng tiếc huyện tôn đang dốc sức truy sát địch, bọn họ nén lòng tham xuống, đuổi theo sau lưng hỗ trợ, trong đầu sớm đánh dấu vị trí cả rồi.
Chiến bại quá quanh, quá bất ngờ, Ưu Tố Phúc chưa cam tâm, trong quá trình rút lui không ngừng muốn quy tụ bộ hạ về phía mình nhưng không thành công, vì đám người điên cuồng truy sát sau ông ta, những người khác không ngốc, ai chẳng hiểu, lúc này muốn sống tránh xa ông ta, chỉ còn vài chục hộ vệ bám theo.
Vân Sơ đã nhìn thấy Ưu Tố Phúc rồi, y chú ý đầu tiên là chiến mã của ông ta. Con ngựa này sải bước rất lớn, nếu không phải vì Ưu Tố Phúc không muốn thoát ly đội ngũ thì ông ta đã chạy xa lắm rồi.
Nếu có đến gần cũng không cách nào bắt được ông ta, đám người đó trung thành ra sao, Vân Sơ đã chứng kiến rồi, hét lớn rút đoản mâu sau lưng ra ném đi, đoản mâu bay vun vút mấy chục trượng rơi xuống, cách Ưu Tố Phúc gần hai trượng.
Đây là lần đầu tiên quân Đường gây uy hiếp cho ông ta, trong lòng sợ hãi, Ưu Tố Phúc thúc ngựa, dần bỏ lại đám bộ hạ.
Vân Sơ cúi người xuống, khe khẽ vỗ vào cổ con ngựa mận chín. Nó như hiểu ý chủ, cái cổ nỗ lực vươn dài, đuôi tung bay, bắp thịt cuộn lên, chân sải thật rộng dốc sức phóng đi, trông vô cùng hưng phấn.
Hai con ngựa chạy càng lúc càng nhanh, dần dần bỏ lại người khác sau lưng. Chỉ là nhìn bụi mù mịt phía sau con ngựa đó, Vân Sơ e là con ngựa mận chín không phải là đối thủ rồi, tay buông thõng một cái, ô đóa dùng để ném đá xuất hiện.
Bắt đầu xoay chầm chậm một cách có tiết tấu, đến khi ô đóa xoay tới chỉ còn tàn ánh thì Vân Sơ buông tay, một cục đen xì xì vút lên không vẽ theo đường cong lớn, truy đuổi Ưu Tố Phúc.
Ưu Tố Phúc thúc chiến mã chạy điên cuồng, bờm của nó như roi quất vào bụng ông ta, ông ta tin rằng không ai có thể bắt được mình.
Đắc ý quay đầu, ông ta vừa vặn nhìn thấy thứ màu đen trên trời giáng xuống, kinh hoàng chỉ kịp kéo cương ngựa sang bên.
Con chiến mã trắng đang chạy tốc độ cao đột ngột chuyển hướng, bước chân hơi loạng choạng, có điều không hổ là bảo mã hiếm có, nó gượng lại được, tiếp tục lao đi như gió.
Ném ô đóa là thứ dấu ấn khắc sâu vào sinh mệnh Vân Sơ, khi còn quá nhỏ, Vân Sơ không đuổi kịp đoàn cừu chạy khắp nơi, Tắc Lai Mã thì chẳng trông cậy được, ô đóa liền thành trợ thủ tốt nhất của y.
Mới đầu Vân Sơ chỉ dùng ô đóa để đuổi cừu, sau là để săn hạn thát, rồi đuổi sói, báo, rồi khi tới Trường An, y dùng giết tôn tử của Hứa Kính Tông.
Cho tới tận bây giờ vẫn chưa ai tra ra được y giết tôn tử của Hứa Kính Tông, người ngoài không biết y có bản lĩnh này. Dù Địch Nhân Kiệt nghi ngờ tám phần là do y làm, Vân Sơ chết cũng không thừa nhận, hơn nữa chẳng có chứng cứ nào hỗ trợ, đến Địch Nhân Kiệt đôi khi hoài nghi chính mình.
Vân Sơ cực kỳ cẩn thận, y không bao giờ dùng thứ này trước mặt người khác, ngay cả lúc này đây, y cũng phải tìm cách tách những người khác ra mới dùng tới.
Phụt! Cục đen xì cắm xuống đất, cách nơi từng là mông chiến mã của Ưu Tố Phúc trong gang tấc, nếu ông ta không phản ứng kịp thời thì nguy rồi.
Dùng lôi hỏa đạn thay đá, Vân Sơ chơi rất xa xỉ.
Chưa đợi ông ta hoàn hồn thì lại có thứ màu đen mang theo tiếng gió rút rợn người từ trên trời lao vút xuống, ông ta lần nữa kinh hoàng chuyển hướng.
Hai lần, ba lần, đến lần thứ tư chuyển hướng đột ngột thì con ngựa của Ưu Tố Phúc rốt cuộc trẹo chân rồi, nó chỉ theo đà phóng thêm một đoạn, sau đó ngã cắm mặt xuống đất.
Ưu Tố Phúc kịp thời nhảy khỏi người chiến mã, lăn đi mấy vòng, khi vừa ngẩng đầu lên thì thấy một người toàn thân giáp đen, ánh mắt hoan hỉ.
Vân Sơ làm sao không vui mừng cho được, kỳ thực y rất lo Ưu Tố Phúc bị ngã chết, hoặc bị y ném chết, lúc đó chẳng ai chịu bỏ tiền nữa.
Thấy Ưu Tố Phúc rơi xuống đất, bụi bốc lên mù mịt, Vân Sơ bất giác ngửa cổ lên trời, phát ra tiếng hú như chó sói tru ... Đây là lần đầu tiên y có hành động như thế, hoàn toàn mang tính bản năng. Có lẽ, đây chẳng phải đặc trưng của dân tộc nào hết, chỉ là tiếng kêu phấn kích cùng uy hiếp của thú săn mồi giành cho con mồi thôi.
Con ngựa mận chín lần nữa tăng tốc, nỗ lực xông tới giành chiến quả.
Cùng tới cướp thành quả không phải chỉ có Vân Sơ, mà còn có Lương Anh và đám hộ vệ thân binh của Ưu Tố Phúc.
Vừa rồi do Ưu Tố Phúc liên tục đổi hướng, khoảng cách đã bị thu hẹp, một số thân vệ càng nhảy xuống chiến mã, bất cần biết ông ta có bị thương hay không, bế lên đặt lên lưng ngựa.
Con mồi trước mặt, Vân Sơ điên cuống đâm mã sóc ra, giây phúc đó y dùng mười phần sức mạnh, mã sóc xoáy vỡ nát mặt tên hộ vệ. Không ngờ Ưu Tố Phúc vừa lên ngựa, chưa chạy được bao xa thì ngã xuống, Vân Sơ cười phá lên.
Khi Vân Sơ tới bên cạnh Ưu Tố Phúc, người Đại Thực ở gần ông ta nhất tuyệt vọng vung đao lên, nhưng mục tiêu lại là cổ Ưu Tố Phúc.
"Chết đi!" Con mồi tới tay Vân Sơ sao để vuột mất, ném mã sóc tới:
Tốc độ ngựa, lại thêm Vân Sơ ném ra toàn lực, tên hộ vệ kia không khác gì bị nỏ sàng bắn trúng, cả người bị nhấc bổng khỏi mặt đất bay đi cả trượng.
Chỉ là Ưu Tố Phúc nằm im không nhúc nhích.
Mặc con ngựa mận chín chưa dừng, Vân Sơ nghiêng người sang bên ngã mình xuống ngựa, lăn mấy vòng tới bên Ưu Tố Phúc. Chuyện đầu tiên là kiểm tra mạch cho ông ta, thật may mắn vẫn sống, một chân gãy rồi, xương nhuốm máu đâm xuyên qua da.
Nhìn cát nhuộm đỏ một mảng, Vân Sơ vội vàng giúp ông ta băng bó cầm máu, quay lại quát:" Thổi tù và, rời khỏi đây."
Hành vi khác thường của Ưu Tố Phúc nói với Vân Sơ, các hướng khác nhất định không an toàn, chỉ có hướng Ưu Tố Phúc tới là có thể đi.