Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 841 - Q4 - Chương 084: Học Giả Và Đồ Phu.

Q4 - Chương 084: Học giả và đồ phu. Q4 - Chương 084: Học giả và đồ phu.

Mệnh lệnh đi ngay lập tức làm những chiến mã Đại Thực, giáp tinh xảo ngay trong tay phải bỏ lại, đám lão tặc chưa kịp mừng vì huyện tôn bắt được chủ tướng địch thì đã khóc ròng.

Tuy trên đường bọn họ có thu hoạch không ít, nhưng đánh mất còn nhiều hơn.

Nhân tính tham lam, bọn họ đâu nghĩ tới những thứ kiếm được vào tay, chỉ xót xa vì tài phú đã mất đi mà thôi.

Đám Hoắc Độc, Trương Thạc rốt cuộc không nhịn được nữa, hơn mười tên lão tặc cầm đầu kết bạn tới tìm Vân Sơ:" Quân hầu ..."

Không ngờ Vân Sơ rất dễ nói chuyện, không đợi bọn họ nói đã cười ôn hòa:" Các ngươi muốn sô chiến mã Đại Thực và số giáp đẹp đẽ kia à? Không sao, cho các ngươi ở lại thu dọn chiến trường."

"Đa tạ quân hầu." Đám Hoắc Độc mừng rỡ vô cùng:

Đợi đám lão tặc vừa xoay người an bài bộ hạ thì nghe thấy Vân Sơ lệnh Lương Anh:" Có bọn họ ở lại, ngươi không cần an bài đoạn hậu nữa, toàn quân lập tức rời khỏi nơi này, tốc độ cao nhất."

Đám Hoắc Độc khóc không ra nước mắt nữa, lệnh vừa ra vội thu hồi, quát tháo đám tiểu tặc tham lam đang tìm kiếm chiến lợi phẩm, thúc giục họ mau mau rời khỏi chỗ nguy hiểm này.

Vân Sơ đi đánh trận đầu, sau y, bất kể là phủ binh Đại Đường, đám lão tặc hay quân hỗ tòng Tây Vực đều không ngừng điều chỉnh đội ngũ trong quá trình bỏ chạy, thống kê thương vong.

Người chết buộc lên ngựa, người bị thương có vẻ còn sống cuộc buộc chặt nốt, chiến mã tăng tốc rời đi .... Là chạy thật, chạy cuống cuồng, thế nên một ít bại binh Đại Thực xui xẻo gặp phải họ, kết cục bị nghiền nát.

Thám báo truyền tin không hay chút nào, hiện có bốn đội ngũ Đại Thực đang bao vây, mỗi đội quân không dưới một vạn, đội gần nhất cách chiến trường chính không tới hai mươi dặm.

Chiến thuật ngu ngốc của người Đại Thực thành hợp lý rồi, là kế nhử địch, chẳng qua đối phương làm quả giả rồi, chẳng chuyên nghiệp tẹo nào.

Đội thân vệ của Ưu Tố Phúc không bị giết hết, đám Lương Anh thậm chí còn cho họ uống ít nước, thông qua miệng họ, nói cho người Đại Thực biết, tổng đốc của họ còn sống.

Nếu như họ không muốn vị tổng đốc tối cao của người Đại Thực ở phương đông này nữa, Vân Sơ sẽ lột sạch quần áo ông ta, cạo hết lông ông ta, mang đi khắp Tây Vực triển lãm kiếm tiền.

Cho cả thiên hạ biết, đây là vị trưởng quan tối cao của người Đại Thực ở phương đông.

"Chúng ta chiến tử bảy trăm sáu mốt người." Lương Anh đuổi kịp Vân Sơ báo nhỏ:

Vân Sơ nheo mắt nhìn hắn:" Vì sao phải nói nhỏ như thế?"

Lương Anh ngớ người, chuyện này chẳng phải quá hiển nhiên à:" Mạt tướng lo ảnh hưởng tới lòng quân."

Vân Sơ nổi giận:" Ảnh hưởng tới lòng quân? Ai lên chiến trường không chuẩn bị tinh thần một đi không trở về? Quân của lão tử không yếu đuối như vậy."

"Huống hồ chúng ta chưa tới 4000 người, đánh bại một vạn địch, bắt sống thống soái, những người đã chết đều chết trong vinh quang!"

"Ngươi nghĩ tin này sẽ làm ảnh hưởng tới lòng quân sao?"

Giọng của Vân Sơ rất lớn, người xung quanh đều nghe thấy lời của huyện tôn, dù là đám lão tặc cũng ưỡn ngực lên. Mặc dù vừa rồi bọn họ vừa chiến đấu vừa chửi rủa, lại còn chẳng quan tâm tới chiến thắng mà chỉ nhắm tới chiến lợi phẩm, nhưng lời của huyện tôn khiến họ vẫn thấy vừa rồi mình đã góp phần vào một cuộc chiến cấp sử thi.

Đúng thế, đã ra trận lại còn mất tinh thần vì nghe thấy có người chết à? Coi lão tử là cái gì chứ?

Chỉ một trận đánh thôi đã chiến tử hơn ba trăm phủ binh, Vân Sơ đau lòng, chiến tử hơn bốn trăm du hiệp, lão tặc, Vân Sơ tiếc nuối. Những người này mà không chiến tử sẽ thành người mạo hiểm, người thăm dò tốt nhất của Đại Đường.

Nhưng có con số Vân Sơ không nhắc tới, kỵ binh tác chiến, tổn thất nhiều nhất là người gãy xương, chân, tay, ngực, bọn họ cần tĩnh dưỡng, nhưng bây giờ không có điều kiện nữa, đợi tới chỗ an toàn, những người bị buộc trên lưng ngựa này chẳng còn sống là bao.

Đội quân này không còn sức tái chiến nữa rồi.

Vì thế bọn họ chạy thẳng một mạch không quay đầu lại, trải qua sáu ngày bôn ba, Vân Sơ lần nữa quay về thành Hách Lạp Tư.

Tòa thành này bị đám Cáp Tang và Khang Bích Ti vơ vét cực kỳ sạch sẽ, không chỉ những mục dân chăn nuôi trồng trọt dưới Tuyết Sơn, mà cả người trong thành cũng không con một ai.

Rõ ràng đã có quân đội Đại Thực tới đây, bọn họ đã khôi phục lại trạm gác cao, khi quân của Vân Sơ tới, những trạm gác trên cao bốc khỏi đặc. Vân Sơ quan sát thấy phương thức dùng khói truyền tin của người Đại Thực rất khoa học, cách ba mươi dặm lại có một điểm đốt khói, từ Tuyết Sơn tới phương xa.

Khoa học nằm ở chỗ, không phải là cột khói liền mạch, mà đứt quãng, khi có khi không, lúc khói hình tròn, lúc thì là khói hình trụ, đây chắc chắn là một loại mật mã.

Vân Sơ chẳng bận tâm chuyện bị phát hiện, dù sao mục đích chuyến đi này của y là để thị uy, để tất cả người chứng kiến tới bàn chuyện làm ăn với mình.

Sau khi kiểm tra kỹ tòa thành này không chất đồ gây cháy, giếng không có chất độc, không bố trí hầm giấu binh, đại quân mới yên tâm vào đóng.

Lương Anh ngay tức thì dẫn người đi kiểm tra đường lui của họ, nơi được quân hầu gọi với cái tên lạ Rừng mưa nhiệt đới.

Còn Vân Sơ thù cùng tổng đốc Ưu Tố Phúc tiến hành cuộc đối thoại thân thiện.

"Đại Thực và Đại Đường xưa nay giao hảo, tướng quân ngài vì sao lại cố tình gây hấn, không sợ vương của Đại Đường trách tội à?"

Ưu Tố Phúc dù bị cưa mất một chân trông vẫn rất ưu nhã, trong đôi mắt nâu gần như không thấy cảm xúc, dù bề ngoài thảm hại, ông ta nói chuyện vẫn đúng thân phận một tổng đốc.

Vân Sơ đưa cho Ưu Tố Phúc một chén trà:" Đây là chén mới, dùng lửa mạnh nung thành, nước dùng nước suối, trà tới từ cây ở phương đông. Dựa theo giáo nghĩa của các ngài mà nói, thì đều là tinh khiết, có thể dùng."

Ưu Tố Phúc thản nhiên nhận lấy, cảm khái:" Người có thể làm ra đồ uống này phải là nhân vật cao nhã như thi nhân, vì sao tướng quân lại có hành vi tàn bạo như thế?"

Vân Sơ hỏi lại:" Tại hạ nghe nói người Đại Thực kháng khái mà nhân từ, cho dù đối xử với người lưu lạc cũng mới vào lều của mình nghỉ ngơi, tiễn đi cũng chuẩn bị thức ăn phong phú."

"Ngươi nhân từ thiện lương như thế, vì sao lại dồ sát người Ba Tư, vì sao không thể để họ sống bình yên."

Ưu Tố Phúc đánh giá lại Vân Sơ:" Vậy tay của hai chúng ta đều dính đầy máu tanh rồi, như thế đừng dùng giọng điệu học giả nói chuyện nữa."

"Ngài đã phản bội lễ nghi, ta thì làm trái giáo nghĩa, chúng ta không phải là người lương thiện, ưu nhã. Dùng lời đồ tể nói chuyện với nhau đi."

Bình Luận (0)
Comment