Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 843 - Q4 - Chương 086: Chỉ Thấy Cái Lợi Trước Mắt.

Q4 - Chương 086: Chỉ thấy cái lợi trước mắt. Q4 - Chương 086: Chỉ thấy cái lợi trước mắt.

Nhận được tin báo từ Vân Sơ, Bùi Hành Kiệm hết sức vui mừng, dẫn theo hai nghìn kỵ binh tinh nhuệ nhất tới thành Hách Lạp Tư để chuẩn bị ký hòa ước.

Có điều hắn cẩn thận cắm trại ngoại rừng mưa nhiệt đới, không vào thành.

Là An Tây độ hộ, người thực sự có tiếng nói quyết định ở Tây Vực, Bùi Hành Kiệm hài lòng với công tác tiền kỳ của Vân Sơ, đây là một phần trong cẩm nang diệu kế mà Vân Sơ để lại cho hắn trước đó.

Điều duy nhất Bùi Hành Kiệm bất mãn là Vân Sơ quá tử tế với Ưu Tố Phúc, quá cân nhắc tới danh dự của Ưu Tố Phúc, làm mất hùng phong của Đại Đường.

Theo hắn thấy, Vân Sơ không cần hao tổn quá nhiều tâm tư như vậy.

Y đã đánh bại được tinh nhuệ địch, bắt sống được trưởng quan tối cao thì cần gì khách khí nữa, chỉ cần dẫn người tới mệnh lệnh cho người Đại Thực tiếp nhận thương cổ Đại Đường tiến vào Ba Tư, Đại Thực làm ăn, đồng thời phải đảm bảo an toàn tính mạng tài sản của họ, nếu không quân đội Đại Đường ra tay bảo vệ những thương nhân đó. Như thế nhanh gọn, còn được quân đội hoan nghênh.

"Đây là uy phong của An Tây đô hộ đấy à?" Giọng điệu ngông cuồng của Bùi Hành Kiệm làm Vân Sơ nhíu mày thật chặt, cảm giác tên này thay đổi so với lần cuối cùng hai người gặp nhau:

Bùi Hành Kiệm vừa mới tổ chức một đại hội long trọng ở Quy Tư, trên đại hội này Bùi Hành Kiệm trực tiếp dùng trường kiếm phân chia bản đồ Tây Vực.

Mỗi bộ tộc được phân phối một mảnh đất, sau này những bộ tộc được Đại Đường thừa nhận sẽ chỉ được hoạt động trong phạm vi đó, ra ngoài sẽ bị An Tây đô hộ trừng phạt.

Đại hội hết sức thành công, không một ai dám chống lại, hiện giờ nói Bùi Hành Kiệm danh chấn Tây Vực không hề quá lời.

Bùi Hành Kiệm ngạo nghễ chỉ bản đồ nói:" Vậy mới tiện quản lý."

Vân Sơ nhìn tấm bản đồ không khỏi liên tưởng tới bản đồ Châu Phi đời sau, ở đó bản đồ cũng bị người ta chia thẳng tắp như vậy ...

Chính vì cách phân chia ngang ngược đó, phần nào khiến Châu Phi hỗn loạn.

Vân Sơ thở dài:" Ngươi nên làm việc tỉ mỉ hơn, suy xét vấn đề đầy đủ hơn, chú ý nhiều phương diện hơn. Đơn giản thô bạo có thể nhanh chóng giải quyết vấn đề nhất thời, song không được lâu dài, chúng ta cần một Tây Vực an định phát triển."

Bùi Hành Kiệm rút dao cắt thức ăn ra, dùng ngón tay vuốt ve lưỡi dao:" Không theo thì giết."

"Chuyện gì xảy ra, khi ngươi tới Tây Vực nói lấy đức phục người, dùng tấm lòng khoan dung quản lý An Tây, thậm chí vì đoàn kết dân tộc hi sinh bản thân giao lưu với rất nhiều mỹ nhân bộ tộc mà." Vân Sơ không muốn dùng giọng điệu nghiêm túc, khiến Bùi Hành Kiệm nghĩ mình đang chỉ dạy hắn làm việc:

Bùi Hành Kiệm quát lui tả hữu, đợi trong phòng chỉ còn hai người mới nói:" Có kết quả rồi, Trường Tôn Vô kỵ đầy đi Xuyên Tây, con cháu tới Lĩnh Nam, không được ân xá, chỉ có Trường Tôn Xung vào Đông cung làm điển nghi là thoát được tai kiếp."

"Đó là chuyện sớm muộn thôi mà." Vân Sơ tựa hồ nắm bắt được gì đó:

Bùi Hành Kiệm ngồi thẳng lên, làm vẻ mặt uy nghĩ vuốt chòm râu dài nửa thước:" Có uy của tể phụ không?"

Vân Sơ nghĩ một lúc, lắc đầu.

Bùi Hành Kiệm lại hỏi:" Có phong thái quan bộ đường không?"

Vân Sơ vẫn lắc đầu, Trường Tôn Vô Kỵ thất bại, để lại vô số chỗ trống làm Bùi Hành Kiệm ngứa ngáy rồi, tên này kỳ thực tài trí, thủ đoạn không kém, điểm yếu duy nhất là quá ham mê thăng tiến, không bình tâm làm việc được:" Ngươi xử lý chuyện ở Tây Vực qua loa như vậy là muốn về tranh chỗ trên triều đường à?"

Bùi Hành Kiệm vung tay:" Tây Vực bây giờ quá yên bình, chẳng có thế lực nào đáng kể, ta ở đây khác nào giết gà dùng dao mồ trâu."

"Ngươi và Ôn Nhu vì thái tử muốn củng cố biên cương, còn mỗ thì chỉ muốn ra sức vì bệ hạ, chứ đợi thái tử lên ngôi, ta đã già lắm rồi, thời gian không đợi ta."

Vân Sơ giật mình:" Sao ngươi biết chuyện này?"

Bùi Hành Kiệm khinh thường:" Trường An có thư nhà gửi tới, nói Địch Nhân Kiệt thay thái tử tuyên đọc nạp Trường Tôn Xung và Đông cung.

"Ta lạ gì ba tên các ngươi là một, nếu thế hành vi của ngươi và Ôn Nhu ở Tây Vực không khó đoán ra rồi, không cần bưng tai trộm chuông nữa. Hai tên tiểu tặc các ngươi ăn cát để tương lai thu hoạch lớn, ta thì đã chuyển nhà tới thần đô Lạc Dương, cơ hội tốt nhất của ta là bây giờ, không phải sau này."

Vân Sơ không bình luận, chỉ hỏi:" Tiết Nhân Quý cũng nghĩ như ngươi à?"

Bùi Hành Kiệm gật đầu:" Đã dâng thư lên Anh công, muốn rời Tây Vực."

Vân Sơ đứng dậy nhìn về phía nam mà thở dài:" Sao ai cũng gấp gáp như vậy?"

Có lẽ vì bọn họ chưa từng nhìn thấy thịnh thế là gì như Vân Sơ, cho nên theo đuổi của họ chỉ tới đó mà thôi.

Khắp Đại Đường tới giờ chỉ vẻn vẹn hai huyện ở Trường An là đại đa số bách tính ngày ăn ba bữa, còn ở nơi khác, thậm chí họ chưa từng nghĩ tới điều ấy.

Cho nên Bùi Hành Kiệm coi trở thành tể phụ là hoài bão lớn nhất cuộc đời, còn về phần thành tể phụ để làm gì thì hắn không nghĩ tới.

Tiết Nhân Quý cũng vậy.

Đám kiêu binh mãnh tướng rời Ngọc Môn Quan, phát hiện quân đội Đại Đường vô địch thiên hạ, dã tâm bành trướng qua mức.

Bùi Hành Kiệm lúc mới đến Tây Vực còn nghĩ muốn dùng thủ đoạn ôn hòa để các tộc Tây Vực hướng về Đại Đường.

Rồi hắn nhanh chóng phát hiện ra, ở mảnh đất này dùng đao giải quyết mọi việc dễ dàng hơn, sau khi chia rẽ Hồi Hột, Đột Quyết di chuyển về phía tây, hắn cúi đầu nhìn xuống Tây Vực, không thấy ai xứng là kẻ địch nữa.

Rồi lại nhặt được trận thắng dễ dáng từ Luận Khâm Lăng, hắn chỉ coi nơi này là bàn đạp để mình leo lên.

Tâm thái của Bùi Hành Kiệm như thế, Vân Sơ không thể để hắn đàm phán với Ưu Tố Phúc, nếu không mọi vất vả cả y sẽ trôi theo dòng nước.

Rất nhanh có tin tức từ phía tây truyền tới.

Cáp Tang chiến tử ở Tô Nạp Cát, khi đó ông ta bị hơn hai vạn người Đại Thực bao vây.

Nghe Ưu Tố Phúc nói, Cáp Tang không thẹn danh tiếng thành chủ của mình, dũng mãnh chiến đấu tới chết, khi máu trong thân thể to béo đó chảy hết mới dừng lại.

Khang Bích Ti không có cái dũng mãnh đó, ông ta vừa nhận ra tình thế bất lợi liền dốc sức chạy về phía thành Hách Lạp Tư. Lúc rời Khang quốc, ông ta mang theo 8000 người, suốt dọc đường huyết chiến cuối cùng sức cùng lực kiệt đánh lui sáu đợt tấn công của người Đại Thực mới ngã gục.

Lấy được hai cái đầu này, Ưu Tố Phúc xem như lấy lại đầy đủ danh dự, quyền lực để ngồi xuống đàm phán rồi.

Bình Luận (0)
Comment