Sau khi hoàn thành tất cả việc đàm phán, Vân Sơ tặng cho Ưu Tố Phúc một cái chân giả bằng vàng, gắn không ít bảo thạch được công tượng Ba Tư chế tác cầu kỳ, cơ quan tinh xảo, hẳn đi lại không thành vấn đề.
Ưu tố Phúc gắn cái chân giả này vào phần chân còn lại, thứ này ánh vàng lấp lánh, bảo thạch như sao, còn tăng thêm mức độ cao quý của ông ta, trừ nặng chút ra thì đều rất tốt.
Vân Sơ được Ưu Tố Phúc tặng cho hai viên lam bảo thạch xanh như bầu trời, cùng với món lặt vặt khác.
Khi tiến chân Ưu Tố Phúc đi, ông ta nói:" Ta rất kỳ vọng tới thành Trường An một lần."
Vân Sơ nắm tay ông ta:" Nếu ngài tới Trường An, ngài sẽ không nỡ về đâu."
"Mỹ nhân Đại Thực ai nấy đều quý như châu báu, tướng quân ngài không nhận, đó là tổn thất của ngài." Ưu Tố Phúc nhắc khéo, vì ông ta muốn có mỹ nhân Đại Đường:
Vân Sơ hạ thấp giọng xuống:" Vì các nàng đều quá đẹp nên ta mới không dám nhận, sợ hoàng đế của ta của ta nhìn thấy sẽ muốn nhiều."
Ưu Tố Phúc gật gù lời này có ý, nói thế Vân Sơ cũng lo khalip của bọn họ cũng như thế:" Lòng tham không nên khơi lên, nếu không Ba Tư đô hộ phủ sẽ không an toàn."
"Đúng vậy ngài tổng đốc, đừng để vương của chúng ta phát động chiến tranh vô nghĩa, đó là trách nhiệm của thần tử chúng ta."
Ưu Tố Phúc đi một đoạn, Vân Sơ tiễn thêm một đoạn, không ngờ bất tri bất giác đi vào trong quân đội Đại Thực đón ông ta trở về.
Nhìn xung quanh đều là bộ hạ trung thành đáng tin, Ưu Tố Phúc nhìn Vân Sơ gằn giọng:" Nếu bây giờ ta không cho tướng quân ngài về thì sao?"
Vân Sơ đứng giữa vạn quân cười:" Ta tin tưởng ngài là người chính trực, thuần túy, có tín ngưỡng, nếu ta nhìn lầm người thì đó là lỗi của ta."
Ưu Tố Phúc nhìn Vân Sơ thong thả lên ngựa mà đi thì thở dài, ông ta không giữ lại, thậm chí sai thủ hạ tặng thêm cho Vân Sơ món quà cuối cùng, một con ngựa Đại Thực lông mượt mà như gấm lụa.
Nếu như mục đích của Vân Sơ không phải là giao chiến với người Đại Thực, càng không xâm chiếm lãnh địa của Đại Thực, vậy tặng cho người Đường trí tuệ, dũng mãnh, ngạo mạn này một con thiên mã cũng không sao cả.
Dũng sĩ phải phối với thiên mã mới xứng.
Đó là một con sư tử, ông ta rất khâm phục, có điều ông ta thấy, sau này mình không nên tiếp xúc nữa thì hơn.
Người Đại Thực là thương nhân bẩm sinh, bọn họ nguyện dẫn theo lạc đà, dưới sự chỉ dẫn của thần linh, đi tới chân trời góc biển. Nay nghe nói ở phương đông có một tòa thành lớn vượt qua cả La Mã, thương nhân Đại Thực sao có thể bỏ qua chứ.
Vân Sơ bỏ ra tất cả thiện chí, không xóa đi được thù hận của Ưu Tố Phúc, dù Vân Sơ có làm cho ông ta một chiếc chân giả hoa lệ tiện dụng cũng không được. Giả là giả, không thể thay thật.
Nhưng Vân Sơ dám theo ông ta đi vào quân đội Đại Thực, khiến ông ta phải khắc chế sự phẫn nộ của mình.
Ông ta hiểu ra, hôm đó mình chiến bại không phải do bất cẩn, không phải do kỵ binh Đại Thực không đủ dũng mãnh, mà vì quân Đường cầm đầu bởi một con sư tử đích thực. Sư tử dẫn dắt đàn cừu, dám tấn công cả chó sói.
Đàn sư tử dẫn dắt bởi một con cừu, không dám đánh chó sói.
Dù Ưu Tố Phúc không cho rằng mình là con cừu, nhưng so với Vân Sơ, ông ta không muốn phải thừa nhận, mình không bằng.
Đó mới là nguyên nhân Ưu Tố Phúc thực hiện lời hứa của mình, ông ta không muốn gây chiến với một con sư tử.
Vân Sơ đứng trên tường thành tiễn Ưu Tố Phúc theo đại quân rời đi, xác lập được giao dịch với người Đại Thực, y có thể thở phào rồi.
Trước khi tới Ba Tư Tát San, y không chắc mình có thể hoàn thành sứ mệnh không, hoặc phải đổ bao nhiêu máu mới có thể khiến người Đại Thực ngồi vào bàn đàm phán.
May mà có một người lý trí như Ưu Tố Phúc, mọi chuyện rất thuận lợi.
Vân Sơ lo người Đại thực truyền giáo ở Tây Vực chứ không ngại họ truyền giáo ở Trường An.
Người Tây Vực chỉ cần ôm chân một vị thần là hạnh phúc, còn người Trường An thấy quá nhiều chân các vị thần rồi, sau này còn chế tạo ra nhiều nữa.
Cho nên thần của người Đại Thực không có thị trường ở Trường An, chẳng có mấy sức cám dỗ.
Dù sao ở Trường An bây giờ lưu hành nhất câu --- Buông bỏ đồ đao, thành Phật tại chỗ.
Đó là lời của Thiện Đạo đại sư Tịnh Thổ tông Chung Nam Sơn ... Thực sự là tính lừa gạt quá cao.
Một con người càng cường đại, nội tâm càng tự tin, tính bao dung cũng rộng lớn.
Giống như Vân Sơ vậy, trước kia còn nhỏ ở Tây Vực, chỉ cần phát hiện chút nguy hiểm nào, y loại bỏ ngay lập tức. Đó là vì y biết mình không có khả năng kháng cự lại nó.
Còn bây giờ, nếu đối diện với mối nguy hiểm, y ngạo màn nhìn vào kẻ đó:" Ngươi muốn chiến, vậy thì tới đi."
Đặc tính này đặt vào tầng cấp quốc gia cũng như thế, chỉ có tự tin mới cho tín ngưỡng khác vào, để tín ngưỡng khác càng làm nổi bật tín ngưỡng vĩ đại của mình.
Hiện Vân Sơ chưa tìm được người thống trị Ba Tư đô đốc phủ liền phái lão tặc của mình đi làm thành chủ của hai mươi mốt tòa thành này.
Nhiệm vụ duy nhất của họ là thu đủ thuế mười năm tới.
Vân Sơ biết chuyện này là bất hợp lý, nhưng mà y không thể làm khác, vì chính lệnh Đại Đường ở Tây Vực là thống nhất. Bùi Hành Kiệm, Tiết Nhân Quý đều đã chấp hành rồi, sao y có thể có ngoại lệ.
À, có ngoại lệ chứ.
Vân Na cực kỳ không hiểu cái chính lệnh này.
Trong mắt nàng bách tính Phật quốc đã nghèo lắm rồi, bây giờ lại còn thu nhiều thuế như thế, đừng nói bọn họ không có, dù là có, Vân Na cũng không nộp.
Thuế bị hoàng đế lấy hết đi rồi, Phật quốc ăn cái gì? Cả cái chùa lớn như thế, dựa vào cái gì mà sống.
Bùi Hành Kiệm đương nhiên biết Vân Na là loại hàng gì, cho nên hắn không dại mà đi đòi tiền Vân Na, hắn phái đi sứ giả triều đình Vương Danh Viễn.
Khi Vân Sơ dẫn quân về tới Phật quốc thì vừa vặn nhìn thấy Vân Na đang đánh Vương Danh Viễn, lại còn vừa đánh vừa chửi. Một tên lang trung không đi chữa bệnh cho người ta, chạy tới Phật quốc thu tiền, đúng là chán sống rồi.
Vân Na dùng gậy đánh người, loại gậy bóng chảy một đầu to một đầu nhỏ ấy.
Vương Danh Viễn ngã ra đất, toàn thân đầy đất, cả mặt đầy máu, nhưng hắn cực kỳ có khí cốt, vừa ăn đòn vừa chỉ mặt Vân Na mắng:" Có giỏi ngươi đánh chết gia gia đi, nếu không ta không bỏ qua cho ngươi đâu."
Ôn Nhu về sớm hơn Vân Sơ, đang ôm ấm trà, thong thả nhìn Vân Na hành hung quan viên. Pháp Hoa đại sư lần phật châu cầu phúc cho Vương Danh Viễn. Chung Quỳ thương hại nhìn Vương Danh Viễn, thắc mắc có phải tên này lần đầu làm quan không?
Tiểu cô nương Thổ Phồn Trác Mã há mồm cắn đùi Vương Danh Viễn, hắn không làm sao dứt ra được.