Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 846 - Q4 - Chương 089: Thời Thế Đã Khác.

Q4 - Chương 089: Thời thế đã khác. Q4 - Chương 089: Thời thế đã khác.

Vân Na cứ nhè chỗ nhiều thịt mà đánh, cho nên nàng đánh rất lâu rồi, Vương Danh Viễn vẫn còn sức mà chửi bới:" Giỏi, giỏi, gia gia nhớ rồi, nhớ con tiện tỳ ngươi rồi ..."

Hai chữ tiện tỳ vừa nói ra, Ôn Nhu quay đầu đi, vì đám hòa thượng Thiếu Lâm Tự đánh xong tùy tùng của Vương Danh Viễn đã xông tới.

Hòa thượng từ bi không sát sinh, cho nên họ nghiên cứu rất nhiều cách đánh chỉ làm người ta đau tới chết đi sống lại chứ không mất mạng.

Vân Na đứng thẳng lên lau mồ hôi thì nhìn đại ca dáng vẻ phong trần đứng đó.

Nhiều ngày không gặp, gương mặt trắng trẻo của ca ca đã đầy vết xước xát do gió Tây Vực, da cũng xạm đen bởi nắng cao nguyên, râu mọc đầy mặt, tóc bờm xờm, uy phong cũng cũng hết sức tiều tụy.

Vân Na đau lòng, muốn nhảy vào lòng Vân Sơ.

Vân Na bây giờ đã hoàn toàn là một đại cô nương rồi, vì huyết thống người Tắc, nàng càng thành thục hơn nữa tử người Đường. Thêm vào thời gian này ở Tây Vực, ăn rất nhiều thịt, bơ, sữa cho nên rốt cuộc thành thiếu nữ mỹ lệ dáng nét yêu kiều đường cong tuyệt mỹ mà người làm ca ca không thể ôm được nữa.

Cho nên Vân Sơ đưa một tay ra, giữ lấy đầu Vân Na, khiến nàng không tiến tới được, yêu thương véo nhẹ mũi:" Lớn rồi đấy."

Vân Na không hài lòng, có điều nàng cũng biết mình lớn rồi, không thể sống trong vòng tay ca ca như hồi nhỏ nữa.

Vương Danh Viễn bị đám hòa thượng Thiếu Lâm Tự dày vò thê thảm, vậy mà chưa chịu thua, lăn trên mặt đất, tóm lấy chân Vân Sơ:" Giết, giết con Hồ cơ tiện tỳ đó đi ..."

Vân Sơ đá văng tay hắn, sau đó nhẹ nhàng đạp một cái vào miệng hắn, di mấy cái, đợi khi y nhấc chân lên thì răng trong mồm hắn rơi rụng hết.

Ôn Nhu vẫn thong thả uống trà:" Đợi khi chúng ta trở về sẽ phải đối phó với rất nhiều người thế này."

"Năm Hiển Khánh thứ ba thứ tư, hai huyện Vạn Niên, Trường An nhét vào một trăm mười một người, đám người này dựa vào quyền thế của hoàng hậu, gạt hết huyền thừa, chủ bạ, huyện úy của chúng ta sang bên, tự tung tự tác."

"Nên chúng ta về là nhiều chuyện phải làm đấy."

Vân Sơ chẳng bất ngờ:" Ồ, chúng quên mất bộ xương trắng tơi nay còn treo trong thái y thự rồi à?"

Ôn Nhu than:" Con người hay quên mà, nhất là khi bị lợi làm mù mắt."

Vân Sơ nhìn về phía Trường An, có thể đoán được hoàng đế không muốn xích mích với hoàng hậu nên đẩy trách nhiệm xuống dưới.

Vị hoàng đế này không phải loại hùng chủ để người ta đi theo, nên khi làm việc cho hắn, phải chú ý sách lược.

Vân Sơ nắm tay Vân Na dẫn nàng đi thẳng tới Phật quốc.

Vương Danh Viễn trừ không còn cái răng nào ra thì không có thương tích nào quá nặng, dù là thế hắn vẫn ngồi trên mặt đất, mở cái mồm đầy máu chỉ tay vào bóng lưng Vân Sơ ú ớ chửi rủa.

Khi sắp qua sơn môn, Vân Sơ quay đầu liếc Vương Danh Viễn một cái, ánh mắt này làm hắn lập tức ngậm miệng, toàn thân ớn lạnh, trong lòng dâng lên cảm giác nguy hiểm, tựa hồ có con sư tử há to miệng ngoạm cái cổ của hắn.

Cánh cửa đóng lại, Vương Danh Viễn thoát lực nhũn người, đám tùy tùng lồm cồm bò tới, nhặt nhạnh răng của hắn cho vào túi, cả đám dìu đỡ lẫn nhau leo lên ngựa, chạy về phía Quy Tư.

Khi Vân Sơ trở về, Con khỉ già không tới, ông ta đứng trong góc khuất lạnh lùng nhìn y, đợi y khuất sau Phật quốc mới nhìn về phía Vương Danh Viễn đi xa, lòng suy tư.

Vân Sơ về một cái liền đi gặp Tắc Lai Mã, tặng nàng một túi bảo thạch to. Tắc Lai Mã liền tha cho Vân Sơ cái tội mang chân chó trung thành A Phàm Đề của nàng đi, tiếp tục ngồi dưới ánh mặt trời dệt lông cừu, tán gẫu, thương lượng tương lai phát triển của người Tắc.

Đây là phương thức sống mà nàng thích nhất rồi.

Vân Sơ nhìn A Phàm Đề cực kỳ chân chó ở bên hiến kế cho Tắc Lai Mã, thề thốt với nàng, lần trước ông ta chỉ sơ xuất thôi, lần này nhất định cùng Tiêu Ngọc Hoa giúp nàng thành tộc trưởng của người Tắc.

Y mỉm cười về phòng, vừa rửa ráy vừa nghe Ôn Nhu phân tích thế cục tiếp theo.

"Từ lần vơ vét Tây Vực này có thể thấy, hoàng hậu không coi trọng Tây Vực, chỉ coi đây là chỗ kiếm tiền. Hoặc có thể nói, trong lòng hoàng hậu cũng phản đối mở rộng mở rống cương vực, đây là lần hiếm hoi hoàng hậu và quần thần chung suy nghĩ, đó là con dân Đại Đường chỉ ở trong Ngọc Môn quan, ngoài kia không tính."

"Ngươi phải biết rằng, đây là tư duy phổ biến trên triều, tập đoàn văn thần cực lực phản đối việc mở rộng biên giới, bọn họ không muốn đêm thuế má quý giá đi chinh phục đất hoang của dã nhân."

"Chỉ cần có văn thư thỉnh chiến của võ tướng đưa lên, văn thần từ trên xuống dưới nổi lên làn sóng phản đối."

"Với họ chăm lo thủy lợi Quan Trung, giải quyết lũ lụt đất Thục, mở kênh đào Hà Bắc, phát triển kênh mương ở Giang Nam, kiến thiết thần đô Lạc Dương quan trọng hơn mở mang bờ cõi."

"Số tiền lấy ở Tây Vực lần này chính là để làm những chuyện đó."

Vân Sơ sau khi đả thông thương đạo với Tây Vực về cơ bản đã hoàn thành mục tiêu ban đầu rồi, tiếp theo chỉ cần thương đội Đại Thực tiến vào Tây Vực, y sẽ theo thương đội siêu cấp đó tới Trường An.

Ôn Nhu không chỉ giỏi quản lý, hắn còn có tầm nhìn, nên đã đem sự chú ý của mình hướng về Trường An rồi.

Hắn không như Bùi Hành Kiệm, Tiết Nhân Quý, chả biết gì đã vội vội vàng vàng muốn giải quyết công việc để chạy về Trường An.

Trường Tôn gia bị diệt không đơn giản là xuất hiện những cái ghế trống, mà là một cuộc biến chuyển nghiêng trời lệch đất của hệ sinh thái chính trị Đại Đường.

Hoàng hậu Vũ Mị mấy năm qua bận rộn mang thai, sinh con, nay rốt cuộc rảnh rỗi, nhanh chóng thể hiện ý chí tiến thủ mạnh mẽ của mình rồi.

"Ta không hiểu, hoàng đế nay đang độ tuổi định thịnh chưa nói, càng là sự tồn tại nhất ngôn cửu đỉnh, vì sao lại chịu phân tán quyền lực của mình? Đây là điều hết sức khó hiểu." Chung Quỳ hiển nhiên là bất mãn với hoàng đế, dù trước kia vì hắn xấu xí mà hoàng đế lờ đi cũng không tỏ ra thất vọng như vậy:

"Nhập tắc vô pháp gia phất sĩ, xuất tắc vô địch quốc ngoại hoạn, đây là vấn đề lớn nhất. Hoàng đế vốn lớn lên trong thâm cung thiếu nhất là ý chí kiên định bền bỉ, thời gian trước vì có lời trăn trối của thái tông, có mục tiêu, nên cần mẫn."

"Giờ đây Đại Đường ta cơ bản diệt trừ hết mối lo bên ngoài, bên trong cũng đã diệt trừ Trường Tôn Vô Kỵ là người duy nhất còn cản trở được hoàng đế. Tất nhiên lơi lỏng rồi."

Ôn Nhu nói những lời này rõ ràng tới từ lão tổ nhà hắn.

Trên sử sách ghi chép, Lý Trị mắc bệnh đau đầu, sức khỏe kém, cho nên mới bị Vũ Mị thừa cơ chiếm quyền.

Về điểm này Vân Sơ có cái nhìn khác, chính như lão tổ Ôn gia nói, Lý Trị lớn lên ở thâm cung, nuôi dưỡng bởi bàn tay của phụ nhân và hoạn quan, cho nên hắn thiếu nghị lực.

Phải nói Lý Trị là người kế thừa tốt nhất mà thái tông chọn ra, vì hắn luôn làm theo giáo huấn của thái tông.

Nhưng sau khi hoàn thành lời dặn trước lúc lâm chung của thái tông, hắn mất đi mục tiêu, bắt đầu thả lỏng.

Nói rộng ra, đâu chỉ một mình hoàng đế như thế, toàn bộ triều đường đều vậy, điều này Vân Sơ đã thấy khi kết thúc đông chinh quay về, lần y bị huân quý đâm sau lưng là minh chứng.

Hay gần đây là hành vi của Tiết Nhân Quý, Bùi Hạnh Kiệm.

Một vương triều mất đi mục tiêu tiến lên, bất kể trước đó đã chạm tới đỉnh đao thế nào, nó sẽ xuống dốc.

Vân Sơ rửa mặt xong, bỏ khăn mặt xuống:" Chẳng có gì to tát, chẳng phải chuyện lớn, có chúng ta ở đây, dù Đại Đường hỗn loạn thì có sao?"

"Thân nam nhi nếu không làm chút chuyện ngăn cơn sóng dữ, cứu vãn thiên hạ, chẳng phải uổng phí tới thế gian này sao?"

Ôn Nhu ngây ra nhìn Vân Sơ, hít hơi như đau răng:" Cái tự tin thái quá của ngươi ở đâu ra vậy?"

(*) (*) Nếu trong nước không có đại thần kiên trì giữ phép tắc và người hiền giúp vua, lại không có ai lo bị địch quốc nước ngoài xâm phạm, một quốc gia như thế thì sẽ bị diệt vong.

Bình Luận (0)
Comment