Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 847 - Q4 - Chương 090: Thế Giới Hoàn Mỹ.

Q4 - Chương 090: Thế giới hoàn mỹ. Q4 - Chương 090: Thế giới hoàn mỹ.

Tự tin của Vân Sơ ở đâu ra à?

Đương nhiên từ giáo dục y được nhận và kinh nghiêm y trải qua.

Lật đổ chính quyền cũ kỹ, đen tối, hủ bại chính là sở trường mà các vị tiền bối đi trước y đúc kết ra, bọn họ có bài học đắt giá.

Nhưng Đại Đường hiện nay chính là lúc sinh mệnh vương triều phong kiến thịnh vượng nhất, có nhìn khắp thế giới nó cũng là hình thái chính trị phù hợp nhất.

Chưa thể lật đổ nó, vậy thì tu bổ chỗ thiếu sót, lập đầy khoảng trống, lập ra mục tiêu lớn là chuyện Vân Sơ muốn làm.

Làm như vậy đương nhiên vẫn không thể nào vượt qua tính cực hạn của chế độ phong kiến, có điều là kết quả tốt nhất mà Vân Sơ có thể làm.

Vân Sơ chẳng hứng thú với chuyện thay triều đổi đại, sau khi nhà Đường sụp đổ là thời Ngũ Đại Thập Quốc dã man đen tối, tiếp đó là Tống, Nguyên, Minh, Thanh.

Chẳng có triều đại nào bách tính bình an giàu có hơn Đại Đường, chẳng có thời đại quốc gia hùng mạnh hơn Đại Đường, vì sao phải thay đổi?

Vân Sơ tự lập nên một triều đại vượt qua cả Đại Đường à?

Đây là mệnh để sai từ đầu, cứ nhìn xem những vị tiền bối lật đổ chế độ phong kiến là ai, rồi lại nhìn bên cạnh Vân Sơ là những ai là biết ngay y chẳng có chút cơ hội nào. Hai bằng hưu thân thiết nhất của y, Ôn Nhu và Địch Nhân Kiệt là phần tử xã hội phong kiến kiên định, y mà có tư tưởng không hợp thời thế, chỉ sợ kết cục tốt nhất bị coi là điên rồi, sau đó hảo hữu của y sẽ nhốt vào trong gian phòng nuôi như lợn.

Nếu không gạt lệ cho y nhát dao cũng là kết quả tốt.

Đổi lại Vân Sơ ở vị trí của Lý Trị bây giờ, khi mà nắm trong tay quyền lực tuyệt đối không lo vị trí mình bị lay chuyển, y chẳng dám chắc lúc đó mình anh minh hơn Lý Trị.

Cho Vân gia hơn trăm năm phát triển tạo dựng cơ sở mới có khả năng này, chứ còn bây giờ tuyệt đối không thể.

Có điều hết thảy những điều ấy không hề ảnh hưởng tới Vân Sơ kiên định, nỗ lực hướng tới mục tiêu của mình.

Nói thật, hoàng đế trở nên không tốt thì liên quan quái gì tới y? Hoàng đế tốt hay xấu thì Vân Sơ vẫn làm chuyện mình cần làm.

Trên đầu y không hề có một vị hoàng đế, kể cả Vân Sơ có lấy lòng Lý Trị thì cũng chỉ tạo thuận lợi cho việc y muốn làm mà thôi, không phải phục vụ cho Lý Trị hay vương triều của hắn. Đó là khác biệt lớn nhất giữa Vân Sơ với Ôn Nhu, Địch Nhân Kiệt, cho nên chẳng cần bận tâm nhiều, dốc sức làm việc mình cần làm thôi.

Trước kia Vân Sơ còn khá mơ hồ về việc mình cần phải làm, y muốn thay đổi Đại Đường lại chẳng biết bắt đầu thế nào, y đã cố gắng, hiệu quả chẳng được là bao. Nhưng cùng với kinh nghiệm sống, nhận thức Đại Đường tăng lên, con đường đó ngày một rõ ràng.

Trên lịch sử tiếp xúc giữa Đại Đường và Đại Thực đều lẻ tẻ, không thành quy mô, thậm chí quan viên đối phương bộ dạng thế nào, với hai nước đều mơ hồ.

Giờ thì khác rồi, Vân Sơ và người Đại Thực đạt được thống nhất sơ bộ, coi như chính thức khai thông thương mại.

Đại Thực rất quan trọng, vì thông qua Đại Thực mới có thể tới được Đông La Mã, mới có thể liên hệ với cực tây, mới có thể thiết lập con đường tơ lụa chân chính.

Có con đường này, nhận thức của Đại Đường không còn hạn hẹp nữa, mà thực sự mở mắt nhìn cả thế giới rồi.

Khi nhận thức đó sản sinh, Vân Sơ cho rằng kỷ nguyên mới sẽ tới.

Với người cả đời chưa từng rời thôn, lý trưởng to nhất, với người cả đời chưa từng rời huyện, huyện lệnh có thể diệt cả nhà họ. Với những người nghĩ Đại Đường là cả thiên hạ, bốn bề là man di, họ sẽ run rẩy trước hoàng đế, phải cúi đầu khuất phục.

Việc Vân Sơ đang làm, không một ai nhìn ra được mục đích thực sự của nó, hoàng đế, hoàng hậu cho rằng Vân Sơ thèm muốn bảo tàng phục quốc của Tát San.

Lý Hoằng cho rằng, Vân Sơ muốn khai thông lại con đường tơ lụa.

Ôn Nhu cho rằng, Vân Sơ muốn biến Trường An thành hậu hoa viên của y, đem máu bốn phương cuồn cuộn đồ về, để Trường An hưng thịnh.

Họ đều không sai, nhưng còn rất xa mới chạm tới được mục tiêu thực sự của y. Vân Sơ tới Tây Vực là để kết nối với Đại Thực, dùng Đại Thực làm cầu nối, cuối cùng liên kết với cả thế giới.

Y biến Trường An thành tòa thành rực rỡ nhất, là nơi tất cả mọi người trên thế giới này hướng tới.

Mục đích là để mở mắt cho toàn bộ Đại Đường.

Thế giới rộng lớn như vậy đấy.

Mở mắt cho họ rồi thậm chí là bước đầu của hành trình vạn dặm thôi.

Đôi khi làm việc chẳng cần nói ra, vì nếu nói ra ắt có ý kiến bất đồng. Những tiếng phản đối đó không phải một lòng vì nước, chẳng qua phản đối chỉ để phản đối thôi.

Lặng lẽ làm việc là được rồi, dần dần thòi gian trôi đi, vô số việc nhỏ thúc đẩy sẽ dẫn tới biến đổi về chất.

Thời gian sẽ thấm nhuần tất cả.

Vân Sơ chìm cả người vào đáy thùng tắm, thông qua mặt nước lay động nhìn ánh mặt trời, ánh sáng xuyên qua nước sẽ bị bẻ cong, khiến thế giới bên ngoài cũng biến hình.

Hơi thở Vân Sơ rất dài, cho nên khi y ngẩng đầu lên thì đã là một tuần hương sau rồi.

Lần tắm rửa này ước chừng một canh giờ, Vân Sơ tắm rửa rất kỹ, khi y ra khỏi phòng tắm, một thế gia công tử phong độ lỗi lạc xuất hiện.

Ôn Nhu nhìn Vân Sơ mặc bộ thanh sam của sĩ tử, nhưng chẳng có vẻ yếu ớt cảu thư sinh lưng hổ eo gấu, đầy mê lực nam tính. Hắn ngây ra nhìn một lúc đánh giá:" Lại đẹp trai hơn rồi."

Vân Sơ gật đầu:" Đúng thế thật."

Chung Quỳ có hơi nghi hoặc, hắn cảm giác khí chất Vân Sơ thay đổi, khó nói chính xác, có thể hình dung, trước kia y như ngọn lửa hừng hực, giờ vững vàng như núi lớn, thực sự có sức hút hơn nhiều:" Khác biệt rất lớn với trước khi tắm rửa."

Ôn Nhu thì không thay đổi gì cả, nhìn gương mặt xấu xí của Chung Quỳ châm chích:" Sau này ngươi nên tắm rửa nhiều vào, nói không chừng mặt mày trở nên thanh tú đấy."

Chung Quỳ miễn nhiễm với lời lẽ độc địa của Ôn Nhu rồi, vuốt chòm râu như bản chải của mình:" Ngài cũng tắm nhiều lắm, vậy mà có khá hơn đâu."

Vân Sơ chắp tay:" Đại thiện."

(*) Chương này xem như đã có định hướng rõ ràng cho cả truyện.

Bình Luận (0)
Comment