Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 848 - Q4 - Chương 091: Chẳng Qua Là Giết Một Người.

Q4 - Chương 091: Chẳng qua là giết một người. Q4 - Chương 091: Chẳng qua là giết một người.

Chung Quỳ đợi Vân Sơ lâu rồi, lúc nãy Vân Sơ vừa mới về chưa kịp nói, bây giờ y đã tắm xong, tinh thần sảng khoái, liền nói ngay việc chính:" Huyện tôn, lần này triều đình thu thuế mười năm với Tây Vực, chính sách trên triều đã đưa ra thuộc hạ không thể nói gì cả. Thế nhưng Ba Tư đô hộ phủ mới thành lập, huyện tôn hoàn toàn có lý do để từ chối chính sách vô lý này, vì sao ngài vẫn làm?"

Vân Sơ ngồi xuống thong thả pha trà:" Liền một lúc thu thuế mười năm, nhìn có vẻ tàn bạo đấy, kỳ thực đây là điều có lợi cho bách tính Ba Tư."

Chung Quỳ bị lời giải thích ghê tởm này của Vân Sơ làm tức giận:" Được, ta muốn nghe ngài giải thích thế nào lại tốt cho họ?"

"Đúng là học hành không tới đâu." Ôn Nhu khinh thường:" Chúng ta thu thuế mười năm, đại biểu mười năm sau không có quan viên Đại Đường nào muốn tới nơi không có thuế nữa. Ai cũng biết Ba Tư đô hộ phủ bị bọn ta vét sạch tận ba tấc đất rồi, người nơi đó nghèo tới không còn gì nữa."

"Nói cách khác, tuy bách tính Ba Tư bây giờ gặp phải khổ nạn, nhưng đổi lại sẽ có mười năm sống thong dong."

Chung Quỳ lạnh giọng nói:" Ôn huyện lệnh lời của ngài chỉ lừa được con nít lên ba … hai vị thu thương thuế, không phải tô dung điều, người tới sau không thu thương thuế mà thu tô dung điều, bách tính nơi này sống không yên ...."

Nói tới đó rốt hắn kinh hãi nhìn Vân Sơ:" Nhất định là do huyện tôn ngài rồi, ngài muốn bọn họ không cày cấy chăn thả được, tất cả tham gia vào thương mại mậu dịch?"

Vân Sơ thong thả cầm chén trà lên, làm động tác mời:" Bọn họ sống giữa Đại Đường và Đại Thực, không đi mua bán, chăn thả trồng trọt làm cái gì?"

Ôn Nhu mắng:" Ngươi đúng là ngốc, thân phận của họ quá có ưu thế, một bên là bách tính ky mi của Đại Đường, một bên là người đồng tộc, còn là bình dân của mảnh đất được Đại Thực chinh phục."

"Có ba thân phận này, bọn họ dù tới Đại Thực hay Đại Đường đều có lợi hơn người nơi khác, như thế họ sẽ nhanh chóng trở nên giàu có, nói không chừng vài năm thôi sẽ có vài hào phú cự cổ xuất hiện."

"Hai vị nói có lý, nhưng các vị có hỏi bách tính muốn gì chưa? Họ chỉ muốn trồng trọt chăn thả thì sao?" Chung Quỳ đứng dậy bỏ đi, trước khi ra cửa nói với Vân Sơ:" Ngài nên tắm thêm lần nữa đi, có khi ngài trở nên tuấn tú hơn mà người ta tha thứ cho ngài đấy ..."

Lời của Chung Quy tất nhiên chẳng ảnh hưởng tới quyết định của Vân Sơ và Ôn Nhu.

Lúc này người dân ở Ba Tư đô hộ phủ đúng là sống chẳng ra sao, nhưng tương lai bọn chắc chắn có cuộc sống tốt đẹp.

Hại đương thời, lợi thiên thu, lúc này luận đúng sai còn quá sớm.

Mấy hôm sau Bùi Hành Kiệm vội vàng tới Phật quốc.

Thần sắc của hắn hoảng hốt, vừa mới gặp Vân Sơ, chưa kịp ngồi xuống đã nói:" Hồng lư tự Vương Danh Viễn cùng với mười bảy người dưới quyền tiến vào Khang Cùng Than, sau đó không ra nữa."

Vân Sơ nghe vậy cau mày:" Hắn vào Khang Cùng Than làm cái gì?"

Bùi Hạnh Kiệm ú ớ:" Hắn gửi thư cho ta nói, ngươi muốn giết hắn, cho nên không đi cổ đạo, mà muốn xuyên qua Khang Cùng Than để mau chóng về Quy Tư,"

Vân Sơ thong thả nói:" Nên mục đích tới đây của ngươi là ..."

Bùi Hành Kiệm cảnh báo: "Ngươi đừng có thản nhiên như thế, Vương Danh Viễn rất được hoàng hậu coi trọng, tuy hắn chỉ là quan lục phẩm, nhưng trong tay có ý chỉ trống bổ nhiệm đô hộ phủ đấy, không thể xem nhẹ đâu."

"Khang Cùng Than, người khó vượt, chim khó bay, tuấn má chùn bước, lạc đà quay đầu, hắn tự muốn chết, trách ai được."

Bùi Hành Kiệm cẩn thận nhìn Vân Sơ:" Ngươi không muốn giết hắn chứ?"

Vân Sơ nhạt nhẽo nói:" Ta giết hắn làm cái gì?"

Bùi Hành Kiệm nhắc:" Ta có thể tin ngươi, nhưng tốt nhất phải để hoàng hậu cũng nghĩ thế."

Vân Sơ khinh bỉ:" Ngươi đường đường là An Tây đô hộ, sắp tấn cấp thành An Tây đại đô hộ rồi, chỉ một quan viên tòng lục phẩm thôi mà ngươi tỏ ra kinh hoàng như thế, ngươi đừng trách người ta coi thường ngươi."

Bùi Hành Kiệm buông lỏng thân thể, dựa mình vào ghế:" Ta có thể nói thế, chỉ xem người ta có tin không?"

Vân Sơ cười:" Đúng rồi, nói thẳng là được, sự thực là sự thực."

Bùi Hành Kiệm hơi thất vọng, kỳ thực hắn muốn nghe Vân Sơ thừa nhận, chính y phái người giết đoàn người Vương Danh Viễn, hay nói ra mấy câu tức giận nào đó, nhưng y không nói, ngược lại còn nói xuôi theo hắn, đó là biểu hiện của bất tín nhiệm.

Cho nên Bùi Hành Kiệm không ở lại Phật quốc, trời sáng một cái hắn dẫn người tới Khang Cùng Than, hi vọng tìm được xác đám Vương Danh Viễn.

Hắn có mục tiêu của mình, không muốn vì chuyện thế này ảnh hưởng tới sự thăng tiến đã trong tầm tay.

Buổi trưa ăn cơm, Con khỉ già tới đưa cho Vân Sơ một cái chân cừu nướng, Vân Sơ không ăn mà đưa cho Tắc Lai Mã và Vân Na.

Con khỉ già nhìn Tắc Lai Mã và Vân Na chia nhau thịt ăn ngon lành, nỏi:" Ngươi làm vậy là không đúng."

Vân Sơ hỏi Vân Na:" Có mùi vị gì khác không?"

Vân Na lau cái miệng mỡ màng:" Không có múi thuốc độc."

Vân Sơ húp một ngụm cháo:" Thế thì đâu có làm gì sai."

"Ta giết đoàn người Vương Danh Viễn rồi."

Vân Sơ chỉ ừ một tiếng, chẳng để ý tới ông ta, vừa ăn nhìn mặt trời sáng rừng rực bên ngoài, ước chừng, loại thời tiết này ở Khang Cùng Than chỉ cần ba ngày có thể biến một cỗ thi thể tươi thành cái xác khô không ai nhận ra.

Nay tới địa vị này, giết người đã chẳng còn làm dao động với vị trí của y nữa, nói ra thì khốn nạn thật, nhưng đó là sự thật.

Đừng nói là không có bằng chứng, dù có thì sao nào? Lý Nghĩa Phù vì một nữ tử tù mà giết cả lang trung cả Đại lý tự đấy, rốt cuộc chẳng sao cả.

Vũ hậu có thể vì một tên Vương Danh Viễn mà đi va chạm với Vân Sơ à?

Chưa nói nguồn cơn chuyện này là Vương Dân Viễn quá ngông cuồng, con chó này cậy chủ sủa bậy quá rồi, đập chết nó cũng là giúp chủ tránh phiền toái.

Nhân vật lớn giao thiệp với nhau là như thế đấy, ngươi giết người của ta, ta không phát tác, ngươi phải biết nhớ ơn. Đợi khi ta giết người của ngươi, hoặc làm việc khiến ngươi khó xử, ngươi cũng đừng nghĩ tới báo thù.

Có qua có lại, trong tay mọi người đều có cái cớ để phát tác rồi, như thế mới bình an vô sự được.

Tính cách người Quan Trung không tốt tí nào, nhìn có vẻ thô hào sảng khoái, nhưng bao bọc bên trong là trái tim đa nghi, cẩn thận, trong việc làm chất phác thường xen lẫn sự xảo trá, so đo.

Một người ngoài tới nếu tỏ ra còn hào sảng chất phác hơn người Quan Trung, người Quan Trung sẽ cho rằng đó là kẻ gian xảo, bỏ sức lực gấp chục lần để đề phòng ngươi.

Tóm lại ở chuyện giết Vương Danh Viễn này, Vân Sơ không thể tỏ ra mình không dính líu gì, khả nghi mới là cách thỏa khỏi hiềm nghi tốt nhất.

Vì Lý Trị, Vũ Mị sẽ thấy cái chết đầy nghi vấn của Vương Danh Viễn không giống của Vân Sơ giết.

Nếu Vân Sơ giết, ắt không có nghi vấn gì, Vương Danh Viễn sẽ chết một cách minh bạch.

Bình Luận (0)
Comment