Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 850 - Q4 - Chương 093: Thương Cổ Tụ Tập. (2)

Q4 - Chương 093: Thương cổ tụ tập. (2) Q4 - Chương 093: Thương cổ tụ tập. (2)

Đến Ôn Nhu cũng không kìm được đi tới mượn thanh loan đao đó, sau đó mang thanh hoành đao ra chém thử, quả thực chém sứt ngay, kiểm tra lưỡi loan đao vẫn nguyên vẹn, thốt lên:" Đồ tốt, chỉ là số lượng không nhiều, không có giá trị lắm."

Vân Sơ nhận lại loan đao, loan đao xoay quanh cổ tay một vòng, tra chuẩn xác vào vỏ, mới hòi Hoắc Độc:" Công tượng đâu?"

Hoắc Độc thấy không che giấu được Vân Sơ liền khom người rời đi, không lâu sau dẫn tới sáu người Đại Thực quân vải trắng trên đầu.

"A Bặc Đỗ Lặc - Abdullah nguyện ra sức vì đại nhân." Người Đại Thực đứng đầu có tuổi rồi, mặt dài, râu quai nón hoa râm, khom người thi lễ, không có vẻ gì là sợ hãi, hẳn là quen phục vụ quý nhân:

"Ngươi biết luyện ra thép để làm loan đao Đại Mã Sĩ - Damascus không?" Vân Sơ trực tiếp hỏi:

"Có thể ạ, nhưng chỉ chúng tôi làm được thôi, đại nhân tôn quý, không ai có thể lấy được bản lĩnh này từ A Bặc Đỗ Lặc - Abdullah đâu."

A Băc Đỗ Lặc nói câu này còn cởi khăn quấn đầu ra, mọi người phát hiện ra, ông ta không có tai, ý tứ rõ ràng, vì bảo vệ bí mật này, ông ta đã mất đi đôi tai.

Vân Sơ quay sang hỏi Hoắc Độc:" Khi ông ta tới mang theo bao nhiêu quặng sắt?"

"Sáu trăm khối ạ."

"Ít quá."

Hoắc Độc gãi cái đầu trọc lóc:" Huyện tôn, có bọn họ rồi thì chúng ta muốn có bao nhiêu chẳng có chứ?"

Vân Sơ lắc đầu:" Nếu đổi sang dùng quặng sắt nơi khác, chưa chắc làm ra đao tốt thế này."

A Bặc Đỗ Lặc chủ động bước tới nói với Vân Sơ:" Đại nhân, nếu ngài cho ta một thân phận thích hợp, A Bặc Đỗ Lặc nguyện ra sức vì ngài."

"Ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi có bản lĩnh thật sự, ngươi sẽ có mọi thứ ngươi muốn. Ta sẽ dẫn ngươi tới đô thành Trường An của bọn ta, ở đó các quý nhân sẽ quyết định vận mệnh của ngươi, ngươi có muốn đi theo bọn ta không?"

"Ý nguyện của đại nhân là phương hướng của ta."

Vân Sơ hài lòng:" Nếu đã thế ngươi đi theo Hoắc Độc mang về thật nhiều quặng sát, ta nghĩ ngươi cũng hiểu, ngươi rèn ra được bao nhiêu loan đao Đại Mã Sĩ - Damascus thì địa vị của ngươi cao bấy nhiêu."

"Có điều thời gian của ngươi không nhiều đâu, khi thương đội tới từ Khố Pháp - Kufah đến Phật quốc, chúng ta sẽ lên đường tới Trường An, thế nên hãy nhanh lên."

A Bặc Đỗ Lặc ôm ngực thi lễ, theo đám người Hoắc Độc rời đi.

Ôn Nhu lật xem văn thư nãy giờ, đợi họ đi rồi mới nói:" Theo tin báo thì A Bặc Đỗ Lặc bị Ưu Tố Phúc ép tới đường cùng mới kiếm cơ hội chạy sang chỗ chúng ta, đôi tai của ông ta bị Ưu tố Phúc cắt đấy. Nếu không phải gặp đúng lúc ngươi dẫn người tới quấy rối làm ông ta chạy đi đối phó thì A Bặc Đỗ Lặc không sống được tới ngày hôm nay đâu."

"Tên này giờ không còn nhà để dùng, ngươi không cần quá khoan dung với ông ta như thế."

Vân Sơ chỉ cười, cũng không giải thích hay định thay đổi cái nhìn của Ôn Nhu, hai người bọn họ có rất nhiều khác biệt, cộng sự được tới giờ mỗi bên đều cần nhẫn nhịn thỏa hiệp.

Ôn Nhu thấy Vân Sơ không nói gì thì tự giác không nhắc tới nữa:" Phải rồi, ta đột nhiên có linh cảm, để A Bặc Đỗ Lặc làm một thanh kiếm cho bệ hạ ở đây đi. Nếu có một thanh tuyệt thế hảo kiếm vô song xuất hiện ở Tây Vực, có lẽ bệ hạ sẽ coi trọng nơi này hơn."

Bằng vào hành vi của đôi phu phụ hoàng đế thì bọn họ rõ ràng chẳng coi Tây Vực vào mắt.

Lãnh thổ một quốc gia quá lớn, thế nào chẳng bị phân chia thành năm bảy loại, những chỗ khi gặp nguy cơ có thể trao đổi, những chỗ cần sẽ vứt bỏ, và những chỗ dù chết cũng phải giữ lấy.

Với tình huống bây giờ mà xét, Tây Vực chính là nơi có thế lấy trao đổi lúc cần và vứt bỏ lúc nguy cấp.

Một nơi như thế liệu người ta có muốn đầu tư vào không? Tất nhiên là không, thế nên phải nâng cao cảm giác tồn tại của Tây Vực.

Năm xưa Đại Vũ đúc cửu đỉnh xác lập Cửu Châu, chẳng biết làm một thanh kiếm có thể nâng cao địa vị Tây Vực trong lòng hoàng đế không?

"Trạm Lư là nghi kiếm của thái tông hoàng đế, thanh kiếm đó đúc bằng đồng xanh vào thời Xuân Thu, công nghệ đúc kiếm quá tệ, không thể so được với bách luyện đao bây giờ, nhờ vào thanh danh mới được thái tông hoàng đế thích nên mới thành nghi kiếm."

"Mà kiếm rèn từ thép Ô Tư thì hoa văn toàn thân, trông không trang trọng, lại có cảm giác tà ác, ngươi nghĩ có hợp để tặng bệ hạ không?"

Vân Sơ hấp thu toàn bộ ý tứ trong lời Ôn Nhu, song nghĩ một lúc vẫn phủ định.

Ôn Nhu chưa chịu từ bỏ:" Nay Tây Vực trong mắt triều đình thì như gân gà, ăn thì vô vị, vứt thì tiếc, chúng ta phải tăng cường ấn tượng của hoàng đế với Tây Vực, nếu không một ngày nào đó có biến cố, họ vứt bỏ Tây Vực, nếu thế chẳng phải chúng ta phí công à?"

Vân Sơ thấy xung quanh không có ai, nói:" Đấy chính là nguyên nhân Phật môn cố chấp để Vân Na làm nữ vương của Phật quốc."

Ôn Nhu cả kinh:" Sao bọn họ làm thế, chẳng phải hại Vân Na à?"

Vân Sơ thở dài:" Ta mới đầu đâu biết, thậm chí ta chẳng tin vào cái phật quốc này có thể làm ra hồn, không ngờ họ nghiêm túc như vậy, đến khi phát hiện ra thì không thay đổi được gì nữa. Vân Na và đám người Phật môn đó đã thân thiết như người nhà rồi."

Ôn Nhu ngẫm nghĩ:" Lấy thất tình lục dục làm vũ khí, lại còn thắng một cách không ai nhận ra, đám lừa trọc này ghê gớm thật."

" Nhìn lại toàn bộ hành vi của Vân Na, nó vô tâm hoàn thành tất cả yêu cầu của Phật môn với mình, lại còn làm rất tốt ... Có lẽ trong mắt Vân Na, nó chỉ đang làm chuyện mình thích thôi, không bị ai thao túng ..."

"Bảo sao, bảo sao ..."

Vân Sơ rất phiền lòng, đây là chuyện y cũng không gỡ được, càng không thể mạnh tay, sợ làm tổn thương Vân Na:" Đó là là điều ta lo nhất, đám hòa thượng này có bản lĩnh thao túng mọi việc một cách âm thầm."

Ôn Nhu đứng dậy, đi qua đi lại, đột nhiên đấm mạnh xuống bàn:" Vậy càng phải luyện ra được một thanh tuyệt thế hảo kiếm."

Vân Sơ câm nín, cuối cùng ngươi chỉ muốn có cái cớ rèn một thanh kiếm chứ gì?

Ôn Nhu có câu giải thích của mình:" Đừng nhìn ta như thế, ta nói thật đấy."

Nói rồi tới gần Vân Sơ hạ thật thấp giọng:" Thái tổ hoàng đế thì thích nghe mỹ nhân đơm đặt bên gối, thái tông thì tới lão bà của đệ đệ cũng không bỏ qua. Đương kim bệ hạ thì sao? Cả tỷ muội hoàng hậu còn không thỏa mãn được."

"Lý Hoằng tí tuổi đầu đã thể hiện bản chất hôn quân với Vân Na rồi, thứ như trọng yếu ấn tín thái tử mà cũng giao cho Vân Na chơi, vậy là không ổn."

"Nhất định cần một thanh yêu kiếm có thể chém đứt tơ tình."

Bình Luận (0)
Comment