Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 851 - Q4 - Chương 094: Đánh Một Trận Là Nghe Ngay.

Q4 - Chương 094: Đánh một trận là nghe ngay. Q4 - Chương 094: Đánh một trận là nghe ngay.

Từ khi Vân Sơ trở về Phật quốc đã một tháng rồi.

Trong một tháng này, không tính thương đội từ Ba Tư, Đại Thực tới thì nhân khẩu Phật quốc tăng lên một vạn hai nghìn người, đây là tốc độ gia tăng khủng bố.

Chủ yếu là mùa đông tới rồi, bãi cỏ xung quanh Phật quốc xưa nay chưa bị khai thác quá độ, thêm vào có Tuyết Sơn chắn gió lạnh, là nơi thích hợp trú đông.

Đương nhiên quan trọng nhất là hiện nơi này có rất nhiều người có tiền mua được trâu cừu mà mục dân giết vào mùa đông.

Bất kể là mục dân ở thảo nguyên hay sa mạc, bọn họ không phải giết gia súc quanh năm, thường là tháng chín tới họ mới giết quy mô lớn.

Bởi vì đó là lúc gia súc béo nhất, cho được nhiều thịt nhất, còn nguyên nhân khác là giết đi những con gầy yếu không qua được mùa đông.

Và nguyên nhân trọng yếu nhất đương nhiên là mùa đông không đủ cỏ, và mùa đông thì mới có thể giữ được thịt lâu hơn.

Người Phật quốc đâu đâu cũng một cảnh bận rộn, đâu đâu một bầu không khí vui tươi. Đám trẻ con thì tập trung trước những lều lớn của thương đội Ba Tư trố mắt nhìn những món đồ lạ kỳ chưa từng thấy, người lớn thì bận giết mổ gia súc, bận trao đổi hàng hòa, đám vũ cơ, nhạc sư biểu diễn suốt ngày đêm. Bọn họ tựa hồ cùng mất trí nhớ, quên mất bách tính Tây Vực ngoài kia đang bị Bùi Hành Kiệm, Tiết Nhân Quý vơ vét.

Lương Anh cũng hoan hỉ nhìn đám lão tặc đang sửa soạn hành trang, lần này bọn họ đúng là chở khẳm đem về rồi.

Mang đi 1000 con lạc đà chở hàng hòa, giờ mang về 2000 con lạc đà chở toàn món hàng giá trị cao.

"Thích Tây Vực không?" Vân Sơ thuận miệng hỏi:

"Thích ạ!" Lương Anh trả lời không suy nghĩ:

"Thích sự giàu có nơi này hay thích sự vô pháp vô thiên ở nơi này?"

Tôn tử của Lương Kiến Phương đương nhiên chẳng phải loại tốt đẹp, hắn cười:" Thuộc hạ thích nơi này có thể tùy tâm tùy ý."

Vân Sơ vỗ vai hắn:" Kỳ thực đó chính là tư vị của quyền lực, bây giờ ta cho ngươi hai lựa chọn. Một là theo ta về Trường An, làm thiên tướng trong thập lục vệ, thong thả kiếm tư lịch."

"Cái thứ hai là làm thái tử lục soái, địa vị thấp hơn một chút, song thế nào cũng một ngày có kết quả tốt."

Lương Anh cúi đầu xuống, dùng chân di mặt đất, hắn cũng biết mình đưa ra yêu cầu này là quá phận, nên đổi cách xưng hô:" Vân thúc! Có lựa chọn thứ ba không ạ? Ví dụ như ở lại làm một tiểu đô hộ?"

" Cháu có mười sáu gia tướng, họ là vốn liếng gia gia để lại cho cháu, trước kia từng làm bách phu trưởng trong quân, nếu cháu chiêu một ít dũng sĩ Tây Vực, có thể bảo vệ một vùng."

Vân Sơ không trả lời mà hỏi:" Không về kế thừa tước vị Nhạn Môn quận công à?"

"Không ạ, Vân thúc, kế thừa cái tước vị đó sẽ có một đám người cho rằng cháu phải nuôi họ, cháu không nuôi được, cũng không muốn nuôi họ."

Lương Kiến Phương là một người hào sảng có huynh đệ bốn phương, càng là người biết thương xót bộ hạ.

Ông ta có bốn nhi tử, chiến tử hai, chết bệnh một, còn lại một tàn phế. Nhưng ông ta có hai mấy con nuôi, rồi cháu nuôi, còn là cái loại viết vào tộc phố.

Đám con nuôi, cháu nuôi này vốn là của thủ hạ chiến tử của ông ta, giờ thành con cháu cả về luật pháp lẫn đạo đức của ông ta.

Mà mỗi đứa con cháu nuôi này lại có cả một cái nhà, đám này phân bố khắp các sản nghiệp của Lương Kiến Phương kiếm cơm.

Phải nuôi nhiều người như thế, lúc Lương Kiến Phương còn cầm quân đánh trận thì vấn nuôi nổi, đến khi ông già cả ở nhà thì không xong rồi.

Không phải chỉ Lương gia gặp cảnh này, mà rất nhiều võ tướng đều vậy, bọn họ đa phần xuất thân không tốt, dựa vào chiến công đi lên, cẳng biết quản lý gia sản lại thêm vào chi tiêu rộng rãi, thành ra khi không còn chiến tranh một cái, bắt đầu sống thê thảm.

Vì thế võ tướng kinh thành cực kỳ khao khát xuất chinh, vì trước nay đó là nguồn thu nhập chính của họ.

Khi Vân Sơ rời Trường An nghe nói nhà Dực quốc công Tần Quỳnh đang bán tài sản tổ tiên.

Ngu Tu Dung còn nhanh chân mua về hai cây mã sóc, dựng ở chỗ Vân Sơ thường luyện võ.

Lương gia chỉ là hình ảnh thu nhỏ của đám tướng lĩnh thời thái tông dựng nghiệp.

Bây giờ đối diện với cái nhà nát bét đó, Lương Anh đau đầu lắm, hắn theo Vân Sơ hai năm ở Tây Vực là thời gian sống thư thái nhất. Mặc dù thường xuyên bị vị thúc thúc này cho ăn đòn, gài bẫy, dùng như trâu ngựa, nhưng mà thống khoái. Hơn nữa Lương Anh cảm giác mình đang ngày một cường đại.

Chỉ là hành vi rụt đầu buông gánh này của Lương Anh không phù hợp với giá trị quan của Vân Sơ.

Cái thằng ngốc này tới giờ còn chưa hiểu giá trị của tước vị Nhạn Môn quận công, cho dù hắn dốc sức cả đời, dù ép cả tùy trong xương ra hiến cho hoàng gia cũng không có được.

Thế là Vân Sơ bợp đầu hắn một phát, hơn nữa bắt đầu đánh một cái là không dừng lại được, hi vọng có thể đánh văng hết bã đậu trong đầu hắn ra, để hắn có nhận thức mới.

Lương Anh vừa ăn đòn là biết ngay mình làm sai rồi, không dám né, chỉ có thể ôm đầu chịu trận.

Liên tục bị Vân Sơ vả mấy chục phát, vả cho Lương Anh say xẩm mặt mày đứng không vững nữa, Ôn Nhu mới can ngăn:" Được rồi, đừng đánh nữa, thằng bé này vốn ngốc, đánh nữa càng ngốc đấy."

Vân Sơ đạp thêm một phát nữa mới chịu thôi, nhưng còn tức giận lắm:" Không biết học cái tính thối của ai, trong nhà không tốt, không nghĩ làm sao thay đổi, muốn bỏ chạy."

Lương Anh rốt cuộc cũng hiểu vì sao:" Thúc không biết, cái nhà đó nát hẳn rồi."

Tới lượt Ôn Nhu vung tay bợp hắn:" Trước tiên theo bọn ta về nhà, chỉnh đốn trong nhà cho tốt. Kẻ nào cần đánh chết thì đánh chết, cần đưa lên quan thì đưa lên quan, cần đuổi đi thì đuổi đi, khi đó sẽ còn lại người dùng được, hẵng tới Tây Vực làm tiểu đô hộ."

"Đợi a tổ ngươi qua đời, ngươi kế thừa tước vị, bằng vào thân phận đó kiếm lấy vị trí tốt, vậy là gia tộc vực dậy rồi."

Lương Anh cắn răng:" A tổ sẽ không đồng ý."

Vân Sơ hừ một tiếng:" Thì ngươi cướp quyền, ta không tin bây giờ ngươi không đánh nổi lão già đó, lão ta không chịu thì đánh một trận là nghe ngay."

Lương Anh há mồm muốn trật hàm, không biết tiếp lời thế nào.

Ôn Nhu lại phải ra mặt giúp thằng bé ngốc:" Vân thúc của ngươi không nói chơi đâu. A tổ ngươi đầu tiên là thổ phỉ, sau là quan binh, rồi thành phản loạn, phản loạn thành công mới thành huân quý."

"Quyền lực ông ta có được là cướp lấy, chặt vô số cái đầu mà có. Người như ông ta có thể dễ dàng giao quyền? Ngươi cướp lấy mới phù hợp với tâm thái của ông ấy."

"Tuy không nhất định phải nghe Vân thúc ngươi đánh a tổ ngươi, nhưng ngươi phải thể hiện thực lực, phải đủ cứng rắn, ngươi cứ về nhà làm ầm lên, đừng sợ ông ta phản đối, mặc xác ông ta. Loại cường đạo già như ông ta, chỉ cần ngươi đủ thực lực, ông ta sẽ một lòng theo."

Lương Anh đầu óc hỗn loạn, chỉ nói phải suy nghĩ đã.

Điều này lại làm Vân Sơ tán thưởng, nếu mà hắn nghe Ôn Nhu xúi bẩy xong kích động lên muốn về nhà xử lý a tổ mình thì thế nào cũng bị Vân Sơ cho một trận đòn nữa.

Bình Luận (0)
Comment