Đợi Lương Anh đi rồi, Ôn Nhu mới nói:" Thế nào rồi, nghĩ kỹ chưa, ở Trường An không chỉ có một cái nhà nát đâu."
Vân Sơ đương nhiên hiểu Ôn Nhu nói gì, lấy từ ống tay áo ra một bản công báo đưa:" Bên trên đó nói, Trường Tôn Vô Kỵ thẹn với thiên ân, tới Kiềm Châu đã treo cổ tự sát rồi."
"Không thể nào, nếu thế thì chết luôn ở Trường An đi, đi bằng đấy đường đất để kiếm chỗ đẹp tự sát à?" Ôn Nhu không tin nhận lấy công báo xem thật kỹ, lập tức chỉ ngay ra:" "Ngươi xem tên trung thư xá nhân Viên Công Du này vì sao lại tới Kiềm Châu đúng lúc thế?"
Vân Sơ giang tay:" Trước kia tập đoàn Quan Lũng thanh tẩy hào tộc Sơn Đông, giờ bên Sơn Đông thanh tẩy Quan Lũng thôi mà."
"Thế này thì thái tử muốn bảo vệ nhánh Trường Tôn Xung sẽ khó đấy, tên béo có thư không?" Ôn Nhu hỏi:
Vân Sơ lấy trong ống tay áo ra một phong thư:" Địch Nhân Kiệt gửi."
Ôn Nhu xem phong thư hỏi thăm hết sức bình thường đó, thực tế thì hắn không xem thư, mà là xem những kí hiệu nhỏ trên đó. Người Đường không dùng những ký hiệu phức tạp như vậy, vì tránh bị hiểu sang ý khác, cùng lắm là thêm một cái chấm, cách ra một khoảng hoặc viết ở dòng khác.
Còn thư của Địch Nhân Kiệt lại chi chít những ký hiệu nhỏ mà người ta không hiểu nổi.
Ôn Nhu tất nhiên sẽ hiểu, xem thư xong hắn lại thở dài:" Tên béo bề ngoài chính trực, bên trong thâm hiểm, Trường Tôn gia lần này đúng là bị ăn tới xương cũng chẳng còn rồi."
Vân Sơ lườm hắn, ngươi mà có tư cách nói câu đó à?
Tin tức cũng chỉ để biết thế thôi, muốn làm gì thì phải về Trường An đã, mà trước đó bọn họ vẫn còn rất nhiều việc phải xử lý ở Tây Vực.
Vừa mới đầu tháng chín ở Phật quốc đã có tuyết rơi, tuyết không lớn nhưng phủ lên tầng màu trắng trên cỏ xanh, đợi mặt trời ngày mai lên là số tuyết này sẽ biến thành sương.
Cuối tháng tám là cỏ nơi này đã chuyển màu vàng, trận tuyết nhỏ này thành hung thủ cuối cùng giết chết số cỏ đã vàng khô.
Cùng lúc ấy 12 thương đội tới từ Khổ Pháp - Kufah đã có 9 thương đội đến được Phật quốc, 3 thương đội còn lại sẽ tới trong mấy ngày nữa.
Vân Sơ lấy thân phận Lam Điền hầu mới Ưu Tố Phúc tới Phật quốc làm khách, thuận tiện tiễn biệt, cổ vũ thương đội thực hiện chuyến đi chưa từng có này.
Đáng tiếc Ưu Tố Phúc không tới, không biết ông ta lo mình bị Vân Sơ bắt lần nữa, đòi thêm ít tiền tài không nữa. Cho nên khéo léo từ chối cử một vị đại mao lạp thay mình tới chúc phúc cho thương đội.
Đại mao lạp là học giả của người Đại Thực, những người được xưng là học giả đều có tố chất rất tốt.
Vân Sơ không biết vì sao Ưu Tố Phúc lại không tham gia hoạt động trọng yếu thế này, không biết có phải mình làm gì không hợp không? Vì giáo lý của họ rất khắt khe.
Vì thế vốn định dùng lời tán dương có cánh chào đón vị đại mao lạp nho nhã này, cuối cùng không dám, cứ cảm thấy làm thế có chỗ mạo phạm. Vân Sơ đem thấp thỏm trong lòng nói ra, vị đại mao lạp râu trắng nắm tay Vân Sơ nói:" Đứng dưới trời cao, lòng người đều thuần khiết, nếu là lời tán dương, sao ta lại từ chối tiếp nhận. Sau này ta sẽ nói mình là một đại mao lạp nho nhã."
Nghe lão già trả lời xong, Vân Sơ lập tức liệt ông ta vào phạm trù kẻ địch nguy hiểm nhất.
Một đại mao lạp lòng dạ rộng rãi, không câu nệ thứ bề ngoài, nếu muốn lừa người Tây Vực ngốc nghếch tin theo giáo nghĩa thì dễ dàng.
Đại mao lạp đối diện với bức tượng Phật hùng tráng khen không ngớt miệng, đối diện với kiến trúc Phật quốc san sát xây men theo triền núi càng tỏ ra cực kỳ muốn tham quan.
Đứng dưới bức tượng Phật lớn, Vân Sơ tò mò hỏi:" Vì sao các vị không xây tượng cho thần của mình?"
Đại mao lạp cười:" Nhà tiên tri nói, thần vô hình vô tướng, không đâu không tồn tại. Chỉ cần tin tưởng tụng kinh, cầu khấn là được, không cần phải vẽ tranh, làm tượng, như vậy là hành vi bất kính."
Vân Sơ ngẩng đầu nhìn trời cao, nhìn Tuyết Sơn:" Ngài nói rất đúng, chỉ cần là thần thì có ở khắp nơi, thậm chí ngay bên cạnh chúng ta, bảo hộ an ùi chúng ta."
Đó là đề tài khuynh hướng về tín ngưỡng của người Đại Thực mà Vân Sơ tung ra, hi vọng vị đại mạo lạp phụ trách truyền giáo này sẽ tranh thủ truyền bá giáo nghĩa cho y.
Vân Sơ cũng hi vọng thông qua việc truyền giáo để tăng cường tình cảm của hai bên, sau đó nghiên cứu có thể thông qua vị đại mao lạp này, kiếm được ít nhiều tiện lợi cho kế hoạch của mình không.
Vậy mà vị đại mao lạp này chẳng truyền giáo cho Vân Sơ, có lẽ ông ta hiểu, một chính khách thành thục là thế nào.
Bất kể là chính khách của quốc gia nào, dân tộc nào thì họ chỉ thờ thần lợi ích. Còn vị thần khác thì phải xem nhu cầu thế nào mới lựa chọn tin.
"Trong lòng người Đại Thực, con người không xuất hiện với hình tượng cụ thể, mà là thế giới tình cảm, một loại tâm tình, tiết tấu, âm nhạc."
"Ví như quân hầu là âm nhạc ưu mỹ, là phong cảnh sáng lạn, là đóa hoa đang nở rộ, là làn hương thơm mát thấm vào lòng người."
"Đôi khi một con cá nhảy khỏi mặt nước, nhìn thấy bầu trời là ý chỉ của thần, thần cho nó thoát ly bình phàm, thành con cá nhìn thấy bầu trời."
"Chỉ dần người, dã thú vượt qua giai tầng của mình, có được học thức vốn không thể có, có được hạnh phúc vốn không thể có, đó chính là ý nghĩ tồn tại của thần."
Đứng bên dưới Tuyết Sơn, dưới chân tượng Phật, trong tầm mắt là sắc thu mê người của cao nguyên, là trấn nhỏ bận rộn, là thảo nguyên ồn ào quy tụ vô số thương đội, nếu bên cạnh không phải là đại mao lạp phụ trách giáo hóa người Ba Tư, Vân Sơ rất muốn mời ông ta về Trường An.
Mà giờ không được, lão già này giỏi lừa đảo quá, bách tính Trường An tuy khôn đấy, nhưng không chống lại được sự đầu độc của ông ta.
Với bách tính Trường An mà nói, lão già này quá nguy hiểm.
Nhìn ông ta, chẳng hiểu thế nào Vân Sơ như trông thấy cảnh Trương Giác đang hô: Trời xanh đã chết, trời vàng phải lập, vào năm Giáp Tí, thiên hạ thái bình.
Có người mọc miệng vì ăn cơm, có người mọc miệng để hát, có người mọc miệng để họa hại thiên hạ.
(*) Trương Giác, thủ lĩnh quân Khăn Vàng thời Tam Quốc.