Tham quan Phật quốc xong, Vân Sơ đưa đại mao lạp về phòng nghỉ ngơi, khi ra ngoài lòng vẫn có chút không yên, bất giác đi lang thang, trong đầu muôn vàn suy nghĩ. Đến khi nhìn thấy Vân Na với Trác Mã ngồi bên đống lửa, nướng củ cải ăn, lòng sầu ơi là sầu.
Nhìn người ta thế kia, nhìn muội tử mình thế này, chỉ muốn đưa nó về nhà cho sớm.
Vân Na đang ăn củ cải nướng tới miệng đen xì thấy ca ca nhìn mình với ành mắt ai oán, tưởng rằng ca ca cũng muốn ăn, thế là dùng tay bới một củ cải cháy vàng, đưa cho ca ca.
Củ cài nướng quả nhiên là ngon, chỉ là củ cải ngọt ăn vào bụng Vân Sơ thấy chua lắm, là chua xót.
Vân Na là lãnh tụ tôn giáo bên này, đại mao lạp là lãnh tụ tôn giáo bên kia, một thì sáng ngời trí tuệ, một thì ăn tới đen mồm.
Vân Sơ thấy tương lai Phật quốc đen như mồm Vân Na vậy.
Vân Na không nên tọa trấn Phật quốc, phải để Huyền Trang đại sư đích thân tới đây tọa trấn, ông ấy mới là đối thủ của đại mao lạp ... Còn nha đầu ngốc này, về nhà là hơn.
Thực ra Vân Sơ hài lòng với muội tử lắm dù sao nó cũng hiếu thảo, lúc trước ở Trường An, Vân Na hãy ương bướng cãi lời ca ca, về Tây Vực một chuyến liền hiểu năm xưa ca ca nuôi mình vất vả thế nào, hiểu chuyện, hiếu thuận hơn nhiều rồi.
Người Đại Thực có vẻ vô cùng cuồng nhiệt với chuyện làm ăn, cho dù Vân Sơ đã dự liệu được giai đoạn đầu chỉ là sự thăm dò của bọn họ.
Vậy mà không ngờ thăm dò thôi thảo nguyên ngoài Phật quốc đã tụ tập tới 56 thương đội Đại Thực rồi, nhiều con số mà Vân Sơ với Ưu Tố Phúc thương lượng là 50.
56 thương đội, số lạc đà lên tới 16000 con, gần 4000 người Đại Thực. Mặc dù lạc đà Đại Thực nhỏ hơn lạc đà Tây Vực, lưng chỉ có một cái bướu, nhưng bù lại số lượng nhiều.
Thêm vào thương đội Tây Vực, rồi thương đội Vân Sơ mang theo, y nhìn cũng rợn người, đây không phải thương đội nữa, mà là một đội quân có thể công thành diệt quốc rồi.
Ôn Nhu thời gian qua mệt bở hơi tai, viết đủ thứ công văn, làm đủ thứ thủ tục, gửi thông báo liên tiếp, chứ còn sao nữa, lỗ mãng dẫn thương đội này tới Ngọc Môn Quan, người ta tưởng y tạo phản không chừng.
Thế nên bọn họ ở lại Phật quốc lâu hơn dự tính, điều này không làm thương cổ Đại Thực phiền lòng, bọn họ đang cùng thương cổ Tây Vực, thương cổ Đại Đường trao đổi hàng hóa, chia sẻ thông tin tưng bừng kia kìa.
Bách tính Phật quốc không phiền lòng, nhờ thương đội này, bọn họ kiếm được rất nhiều tiền bạc vật tư, cái trấn nhỏ đang phát triền thành thành thị lúc nào cũng nhộn nhịp như Tết ... Dù họ chẳng có khái niệm Tết.
Rốt cuộc văn thư nhập quan mà họ mong đợi đã tới, do Trương Đông Hải vất vả đường xa tận tay giao cho Vân Sơ, văn thư này do Hồng lư tự ký, dưới còn có ấn tín của hộ bộ.
Hoàng đế còn chu đáo cho Vân Sơ một ý chỉ, có thể yêu cầu quan phủ đương địa cung ứng lương thực, giá cả rất có tình người.
Trương Đông Hải không tới một mình mà mang theo một cái xe tù, Vân Sơ nhìn kỹ nhận ra đó là Hãn Hải đô đốc Vương Hiếu Kiệt.
Vân Sơ chỉ Vương Hiếu Kiệt dùng ống tay áo che mặt:" Hắn làm chuyện gì mà không dám nhìn ai nữa."
Trương Đông Hải đáp:" Che giấu mã vương."
Vân Sơ ngớ ra:" Mã vương gì?"
Trương Đông Hải giải thích:" Là thứ bệ hạ mới được dùng, không ngờ thứ chó má này lại giấu đi không giao ra."
Vân Sơ kinh ngạc:" Rốt cuộc là loại ngựa gì mà khiến tên này bất chấp như thế."
Không đợi Trương Đông Hải trả lời, Vân Sơ đã nghe thấy tiếng ngựa hí cao vút tận trời, không ngờ khiến những con ngựa khác cũng hí theo đáp lại.
Con ngựa mận chín không bao giờ chịu bị buộc trong chuồng ngựa ăn cỏ khô vậy mà chạy tới, vây quanh Vân Sơ phì mũi, dùng cái mặt dài của nó đẩy Vân Sơ, tựa hồ rất lo bị Vân Sơ vứt bỏ.
Vân Sơ vừa an ủi nó, vừa tò mò nói với Trương Đông Hải:" Đưa tới tây cho ta xem."
Trương Đông Hải do dự:" Quân hầu, không nên xem thì hơn, xem rồi mà không có được lại không hay."
Vân Sơ mân mê tai con ngựa mận chín:" Thứ ngựa gì có thể khiến ta nảy lòng tham như thế được chứ?"
Vương Hiếu Kiệt ở trong lồng hô lên:" Vũ Sơ huynh, đừng nhìn, nhìn là tai họa đấy."
Vân Sơ cười mắng:" Thứ chó má đang xúi lão tử phạm sai lầm chứ gì? Đông Hải, đưa mã vương lại đây, lão tử không tin có thứ làm lão tử không khống chế nổi bản thân như thế."
Trương Đông Hải thở dài rồi đi, không lâu sau dẫn tới một con chiến mã màu trắng, toàn thân dùng vải bọc lại, chỉ lộ ra mắt và hai cái tai.
Vân Sơ liếc một cái:" Có gì đặc biệt chứ?"
Vương Hiếu Kiệt lẩm bẩm:" Trước kia lão tử cũng nghĩ thế đấy."
Vải che chiến mã được cởi Vân Sơ như bị sét đánh.
Rất lâu, rất lâu trước kia.
Khi Vân Sơ mới học cao trung, vào một buồi chiều buồn chán, y đi sượt qua vai một cô gái.
Cho tới bây giờ Vân Sơ vẫn còn nhớ thời tiết hôm đó, nhớ tấm biển quảng cáo ở đầu đường, nhớ bóng cây loang lổ chiếu lên tường, y thậm chí còn nhớ cả tiếng rao hàng bên ngoài, đó là tiếng ngươi bán hạnh.
Hạnh rất vàng, rất to, có vẻ mọng nước.
Vân Sơ vừa nhìn theo bóng lưng cô gái vừa cầm hạnh ăn, nhìn tới khi bóng lưng cô gái biến mất y mới thất hồn lạc phách thu hồi ánh mắt, phát hiện ra người bán hạnh nhìn y với ánh mắt bất thiện,
Cúi đầu xuống mới biết mình đã ăn rất nhiều hạnh.
Ngày hôm đó Vân Sơ dùng hết tiền ăn trưa trả tiền hạnh.
Hơn nữa vì ăn quá nhiều hạnh nên răng bị ê, cả ngày chẳng ăn nổi thứ gì.
Vân Sơ nhớ rõ lắm, nhớ cả vẻ mặt thô bỉ của tên bán hạnh, nhớ cả lông mũi thò ra của hắn.
Vậy mà không nhớ nổi dung mạo cô gái đó, chỉ còn ấn tượng, cô gái ấy xinh đẹp lắm.
Nhìn thấy con ngựa trước mắt, Vân Sơ bất giác nhớ tới buổi chiều làm y trằn trọc mất ngủ nhiều năm, nhớ cô gái làm y mấy ngày liền thẩn thơ như người mất hồn.
Một thứ mỹ lệ bởi vì nó mỹ lệ, được gọi là mỹ lệ vì nó thực sự là rất mỹ lệ ... Câu này đúng là thừa, nhưng trong đầu Vân Sơ nghĩ vậy.
Con ngựa này đẹp không phải chỉ ở bộ lông, không phải chỉ ở thân hình, không phải chỉ ở tứ chi, không phải chỉ ở chiều cao. Nó quá đẹp, không chỗ nào không đẹp ... Quá đáng nhất Vân Sơ thấy đôi mắt nó thật quyến rũ.
Con ngựa này nhân tính hóa rồi, không biết vì nó vốn như thế, hay vì nó quá đẹp, người ta nhìn thấy nó bất giác nghĩ vậy.
Nó lừa ngọn lửa đang cháy.
Nó đẹp tới cực điểm, trời cao bất công ở chỗ, đem mọi vẻ đẹp đặt lên nó.