"Xong rồi, Vũ Sơ, ngươi cũng vào đây đi, ca ca giành chỗ cho ngươi." Giọng Vương Hiếu Kiệt ở phía sau vang lên:
Vân Sơ quay đầu nhìn con mựa mận chín, sao thấy nó trông như con lừa xấu xí vậy, lòng cảm khái, lại quay đầu nhìn Vương Hiếu Kiệt mọc đôi tai lừa, nhìn Trương Đông Hải mặt như mặt lừa.
Bây giờ y nhìn cái gì cũng xấu, cũng như con lừa.
"Che nó đi."
Trương Đông Hải ấp úng:" Quân hầu, thứ này chói mắt quá, không che giấu được."
Vân Sơ nhìn con ngựa lần cuối cùng, bảo Trương Đông Hải:" Thả Vương đô hộ ra."
Trương Đông Hải nghe thấy Vân Sơ lấy Vương Hiếu Kiệt chứ không thấy ngựa, lập tức thở phào nhẹ nhỏm, nhay chóng lấy vải che con ngựa đi, thả Vương Hiếu Kiệt ra.
Vương Hiếu Kiệt vẫy đôi tai lừa, vui vẻ chạy tới bên cạnh Vân Sơ cười lấy lòng, nào ngờ hự một phát, Vân Sơ cho hắn một đấm gập người, tóm lấy hắn, ném vào xe tù.
Nghe Vương Hiếu Kiệt rên la chửi rủa mình, Vân Sơ thở phào, toàn thân thư thái, mọi khó chịu, lòng tham theo đó được phát tiết.
Nhìn lại con ngựa mận chín, phát hiện đôi mắt to của đứa bé này đầy tủi thân, Vân Sơ lấy nắm đỗ tương rang ra, cho nó ăn.
Vương Hiếu Kiệt úi á liên hồi từ trong lồng chui ra, cảnh cáo Vân Sơ:" Không được đánh ta nữa, hai ngày chưa ăn rồi, đánh nữa là ta chết đấy."
Vân Sơ đánh hắn là để phát tiết, ai bảo quân khốn kiếp này tìm ra thứ hay như thế, cũng là vì tên này ở Tây Vực quá lâu, mang theo tư duy Tây Vực rồi.
Ở cái xã hội sùng bái chủ nghĩa anh hùng này, ai cũng muốn có được nữa tử đẹp nhất, chiến mã chạy nhanh nhất, món ăn ngon nhất. Vương Hiếu Kiệt nhìn thấy con ngựa này muốn giữ lại để dùng.
Ở Đại Đường không thể như thế, đó là xã hội giống như tổ ong, quyền lực do ong chúa, sau đó chúng cấp quyền xuống, hình thành xã hội tương đối ổn định.
Trong xã hội đó, con ngựa như trân châu kia chỉ có thể thuộc về hoàng đế.
Bất kỳ ai khác có được, xã hội như cái tổ ong đó sẽ không cho phép, sẽ hỗn loạn.
Nhìn Vương Hiếu Kiệt ăn như chết đói, Vân Sơ lại hỏi:" Tên khốn này còn cứu được không?"
Trương Đông Hải khó xử:" Quân hầu, đây là tên khốn kiếp, không đáng cứu hắn đâu. Thiên Sơn Hãn Hải đô hộ phủ bị hắn hủy rồi, nhân khẩu gần như chạy hết."
Vân Sơ bình thản nói:" Thói quen sống của mục dân là thế mà, đi theo nguồn nước cây cỏ, chỗ này không sông nổi thì tới chỗ khác, không phải chuyện lớn."
Trương Đông Hải do dự nói:" Thế thì phải có người gánh tội thay."
Vân Sơ nhìn Vương Hiếu Kiệt vẫn cắm mặt ăn chẳng lo nghĩ gì, thở dài:" Đô hộ phủ của hắn nằm giữa Bắc Đình đô hộ và An Tây đô hộ, tới nay còn chưa có phân định rõ ràng."
"Ngươi xem, hay là chụp cái nồi đen này lên đầu Bùi Hành Kiệm."
"Còn về phần người Đột Quyết, Hồi Hột thì chẳng qua người ta chạy tới chỗ khác sống thôi mà, có phải tội của hắn không, còn có không gian lớn để xem xét.
Trương Đông Hải gượng gạo nói:" Tiết Nhân Quý, Bùi Hành Kiệm đâu chịu nhận cái nồi đen này."
"Chịu chứ, cứ nói con ngựa này do mọi người liên hợp dâng lên hoàng đế là được."
"Quân hầu, thuộc hạ nghe nói hai người này tính tình ngay thẳng, không thích chuyện nịnh bợ."
Vân Sơ cười phá lên, vỗ vai tên bách kỵ chưa bao giờ hợp cách này:" Đông Hải, Đông Hải à, hai người họ hiện cực kỳ muốn vỗ mông bệ hạ hơn bất kỳ ai, tin ta đi, không sai được đâu."
Trương Đông Hải ngẫm nghĩ một lúc rồi đồng ý, quân hầu chưa bao giờ lừa hắn.
Vương Hiếu Kiệt cơm no rượu say thì cũng là lúc Vân Sơ giải quyết xong việc của hắn, xoa bụng nói:" Đúng là lão bằng hữu vẫn đáng tin."
Vân Sơ tò mò:" Có phải ngươi ghét Tây Vực tới mức thà phạm vào sai lầm cũng phải rời khỏi nơi này?"
Chứ bảo là Vương Hiếu Kiệt nhìn con ngựa đó thèm thuồng tới mức không kìm được mà giấu riêng cho mình thì Vân Sơ thấy khó tin.
Vương Hiếu Kiệt vốn bày ra vẻ lười nhác, nghe Vân Sơ nói vậy thì nghiến răng:" Ta tới Tây Vực năm năm rồi, nhớ năm xưa khi chúng ta cùng tham gia thi đấu cướp cờ, về sau các ngươi đi Liêu Đông cả. Ngươi đã thành Lam Điền hầu, chính ngũ phẩm rồi, ta thì sao?"
"Ta vẫn là một tiểu đô hộ thất phẩm, ta dâng huyết thư lên bệ hạ nhưng bệ hạ không trả lời."
"Mới đầu ta nghĩ, chỉ cần biến đô hộ phủ thành nơi không ai muốn sống, khiến bọn họ chạy hết, bệ hạ sẽ triệt tiêu nơi này cho ta về. Kết quả chẳng có tác dụng gì, ta vẫn phải dẫn hai đoàn, cùng đám tội tù ở lại đó."
"Ta cả ngày không có việc gì làm, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, nhìn nhau chán tới muốn ói rồi mà điều lệnh của triều đình vẫn chưa có lệnh tới."
"5 năm qua ngươi biết chiến tích của ta thế nào không? Chiến tử 11 người, tự sát 37 người rồi, còn không về thì không ai về được nữa."
Vân Sơ hỏi:" Dùng thân phận tội tù quay về, quan chức chẳng còn, không tiếc sao?"
Vương Hiếu Kiệt thoải mái nói:" Vẻn vẹn cái chức thất phẩm đáng gì đâu, lão tử về Trường An, dù làm lại từ đầu cũng kiếm được chức quan lục phẩm dễ như trở bàn tay. Người có bản lĩnh như mỗ, lo gì không có người tán thưởng?"
Về vấn đề này thì Vân Sơ thông cảm cho hắn, nếu đổi lại là bản thân chắc cũng điên mất, nhất là bây giờ Trường An vừa thanh tẩy một lượt, đang là lúc dùng người, Bùi Hành Kiệm cũng nóng lòng trở về nữa là.
Cố ý phạm cái tội nhỏ để trở về, mất quan thất phẩm có là gì, biết lo liệu chạy chọt, hai ba năm nữa kiếm được chức lục phẩm đúng là không khó.
Vân Sơ nghe thế thì hỏi Trương Đông Hải:" Làm sao mới để hắn phục nguyên chức?"
Trương Đông Hải không hiểu song đáp:" Nếu quân hầu gánh tội cho hắn."
Vân Sơ quay sang Vương Hiếu Kiệt đang đứng đần mặt:" Được rồi, mọi tội lỗi của ngươi do ta gánh, quay về Hãn Hải đô hộ phủ, tiếp tục làm tiểu đô hộ đi."
"Ngươi ..." Vương Hiếu Kiệt gầm lên lao vào Vân Sơ, gặp phải ánh mắt âm u của y, người run lên lùi vội lại:
Mông vừa ngồi bệ xuống ghế hắn mới nhận ra vừa rồi không ngờ mình bị người ta dùng một ánh mắt đầy lui, vừa xấu hổ lại tức giận, ôm mặt rống lên:" Ngươi muốn gì, muốn nhìn ta thối rữa ở Tây Vực này à?"
Vân Sơ lạnh nhạt nói:" Tây Vực này còn có lão binh tới từ năm Trinh Quan thứ mười chín, ngươi cứ thế mà về là bất công với họ."