Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 855 - Q4 - Chương 098: Lên Đường.

Q4 - Chương 098: Lên đường. Q4 - Chương 098: Lên đường.

Vân Sơ ghét nhất loại tướng quân vứt bỏ bộ hạ của mình mà chạy.

Còn một vấn đề nữa của Vương Hiếu Kiệt, hắn tự tin vứt bỏ chức quan thất phẩm, về Trường An liền được người ta trọng dụng ... Vậy tiền hối lộ quan trên ở đâu?

Tên này đã biến Hãn Hải đô hộ phủ thành nơi cỏ không sống nổi người phải bỏ đi, vậy trong quá trình đó hắn phải vơ vét được vô số lợi ích.

Vì có trong tay lợi ích lớn đó, hắn mới tự tin mà vứt đi quan chức của mình.

Nếu Vương Hiếu Kiệt mà dẫn đám bộ hạ của mình cùng về Trường An, Vân Sơ sẽ ngậm miệng, không đi làm kẻ xấu ngăn cản chuyện tốt của người khác.

Nhưng một kẻ như hắn, nói không chừng đi rồi sẽ vét hết tiền lương của đô hộ phủ mà đi, để lại đám thủ hạ nghèo đói rách nát.

Làm vậy là không được, sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng tới sức chiến đấu của An Tây quân, ảnh hưởng tới vinh dự An Tây quân.

Bây giờ tốt rồi, không biết hắn kiếm được gì từ Hãn Hải đô hộ phủ thì cũng phải trả về đó, bất kể hắn làm tổn thương quan binh nơi đó ra sao, hắn phải về đó đối diện.

Vân Sơ ghét những kẻ tham lam một cách vô nguyên tắc như vậy.

Vương Hiếu Kiệt lúc này hận không thể giết Vân Sơ, nhưng hắn biết không phải là đối thủ.

Bất kể là đọ võ lực, đọ quan chức, ngay cả chơi âm mưu thủ đoạn cũng không bằng. Làm nhiều như thế, đắc tội nhiều người như thế, chỉ vì được về Trường An, không ngờ đi một vòng về chỗ cũ, hắn ngồi đờ đẫn trong máng ngựa, như mất đi linh hồn.

Trương Đông Hải phục sát đất cách xử lý Vương Hiếu Kiệt của Vân Sơ, nghe Vân Sơ giải thích nguyên nhân càng sùng bái, quân hầu đúng là quân hầu, lúc nào cũng anh minh quyết đoán.

Thương đội khổng lồ chuẩn bị tới Quy Tư rồi, chuyện đầu tiên là phải trù bị đủ lương thảo, chuyện này không thành vấn đề, đây là lúc giết mổ mùa đông, mục dân lương thực vô cùng sung túc.

Vân Na còn nghĩ một cách gom lương thực rất tốt, đó là phát động toàn dân đi bắt cá, làm cá muối.

Người Tây Vực không biết bắt cá, Vân Na cực kỳ thông minh xin ca ca lôi hỏa đạn quý giá, thế là thủy tổ nạn đánh bắt cá bằng thuốc nổ ra đời.

Nàng còn dẫn theo cả đại mao lạp.

Đại mao lạp rất thích Vân Na xinh đẹp rực rỡ tựa nắng xuân, có điều bên cạnh Vân Na nuôi một bức tranh da người làm ông không thích ứng.

Quan sát thấy bức tranh da người đó rất hoạt bát, ông ta biểu thị thừa nhận thói quen tôn giáo của Vân Na.

Vân Sơ tới Tây Vực rất hạn chế dùng lôi hỏa đạn, lúc này bị Vân Na thoải mái châm lửa ném xuống nước, chỉ nghe uỳnh một phá, nước sủi bọt nhu sôi. Chốc lát sau mặt nước nổi lên mấy con cá không lớn không nhỏ, về phần cá nhỏ như ngón tay thì Vân Na không cần, nàng hiểu đạo lý không được vét ao bắt cá.

Mới đầu đại mao lạp nghĩ rằng Vân Na đang thị uy với mình, ông ta giữ nụ cười điềm đạm. Nhưng khi thấy nàng ném lôi hỏa đạn như không mất tiền, đại mao lạp mới hiểu, cô nương này dùng lôi hỏa đạn bắt cá thật.

Mỗi lần lôi hỏa đạn nổ, tiểu cô nương tranh da ngươi kia hoan hỉ dùng cái vợt dài vớt cá, cơ mặt đại mao lạp co giật.

Một trong nhiệm vụ trong chuyến đi này của ông ta là nghiên cứu lôi hỏa đạn.

Ông ta còn chưa biết phải làm sao mới tiếp cận được thứ này, vậy mà giờ chứng kiến một màn như thế, suýt nữa không kìm được chạy tới chỗ Vân Na giật lấy một quả xem cho thỏa.

Nhưng bên cạnh Vân Na có một đám người đi theo, trong đó có quan quân, có hòa thượng đức cao vọng trọng, có võ sĩ Tây Vực một lòng trung thành.

Bọn họ không can thiệp vào bất kỳ việc gì Vân Na làm, chỉ lặng lẽ theo nàng như cái bóng.

Một tiểu cô nương như nàng có thể tùy tiện đem thứ như lôi hỏa đạn ra dùng việc như trò đùa là bắt cá, vậy mà chẳng ai ngăn cản, liền biết tiểu cô nương này là người quyến lực thực sự.

Ném ra trăm quả lôi hỏa đạn, thu hoạch mười mấy sọt cá chết.

Vân Na rất hài lòng, Trác Mã cũng rất hài lòng, nó thấy đem đống cục sắt đi đổi lại bao nhiêu cá thế này là lãi lớn, đem ướp thành cá muối, sẽ ăn được rất lâu.

Chỉ có một người thống khổ vô cùng, đó là đại mao lạp trí tuệ, ông ta không ngờ thứ lôi hỏa đạn làm Ưu Tố Phúc ăn không ngon ngủ không yên, với người Đường chỉ là thứ không đáng tiền, có thể cho tiểu nữ hài dùng để bắt cá.

Đây rõ ràng là chuyện không ổn, không cần biết Vân Na địa vị cao thế nào, nàng không thể dùng thứ vũ khí giết người làm trò chơi như thế.

Nếu vậy đại mao lạp trí tuệ chỉ có một lời giải thích duy nhất ... Người Đường có thứ vũ khí lợi hại hơn lôi hỏa đạn nhiều.

Đại mao lạp thấy mình phải an bài lại nhiệm vụ cho thương đội đi Đại Đường rồi.

Hôm nay Vân Na có rất nhiều việc để làm, đó là đi bắt cá, quệt muối lên cá, phơi cá, còn phải trông cá tránh cá bị chim tha mất.

Thế nên Vân Na sai hai vị đại sư Pháp Hiển, Pháp Hiện chiêu đãi đại mao lạp.

Lại có tuyết rơi rồi, lần này tuyết rơi lớn hơn, bất kể thế nào Vân Sơ cũng phải đi thôi, nếu không tới giai đoạn bão tuyết thì không đi được nữa.

Tắc Lai Mã không muốn rời tộc nhân, thậm chí nàng ngây thơ cho rằng, chỉ cần Vân Na đi rồi, nàng sẽ thành nữ vương của người Tắc.

Cho nên bất kể Vân Sơ đe dọa dụ dỗ thế nào cũng không lay chuyển được dã tâm làm nữ vương người Tắc của nàng.

A Phàm Đề cũng không muốn đi, ông ta từ lâu đã muốn làm tể tướng cảu một vương quốc, Tiêu Ngọc Hoa không làm vương, vậy ông ta đi theo nữ vương. Ông ta thấy trí giả như mình mà không thể thành một tể tướng thì là sỉ nhục.

Còn Tiêu Ngọc Hoa thì không biết từ khi nào đã phản bội sư môn, từ đồ đệ của Chung Quỳ thành chó săn của Con khỉ già.

Hai người này cũng không muốn đi, từ hành tung quỷ dị của Con khỉ già thời gian cho thấy, ông ta đang ấp ủ mưu đồ lớn.

Vân Na thì tất nhiên nhớ nhà lắm rồi, nhớ tẩu tẩu, nhớ đám tiểu chất, nhớ đám tiểu đệ, nên nóng vội muốn về. Đồng thời nàng đưa Trác Mã - Dolma theo, vì tất cả mọi người nhìn Trác Mã thì ngay lập tức chú ý tới da nó.

Cho nên Vân Na dùng da thú quấn thật chặt Trác Mã lại, chỉ để lộ ra đôi mắt đẹp.

Vân Na về nhà rất long trọng, các cuồng tín đồ của nàng vì nàng làm một kiệu vác vai cực lớn, cần mười sáu người khiêng. Bọn họ chọn ra tám mươi người tráng kiện nhất, chuyên môn phụ trách khiêng Vân Na về Trường An cách đó một vạn sáu nghìn dặm.

Đây là đãi ngộ mà chỉ quốc vương chân chính mới có.

Rốt cuộc thì sau hơn một tháng chuẩn bị, ngày khởi hành đã tới, Vân Sơ mang theo lời chúc phúc của đại mao lạp, rời khỏi Phật quốc, bước lên con đường về nhà ...

(*) Thế là mong muốn thấy Vũ đế uống trà đàm đạo với Tắc Lai Mã không thành rồi.

Bình Luận (0)
Comment