"Nghĩ cách đi, cô muốn ở lại Trường An, không muốn đi Lạc Dương." Vừa tiến vào quan giải của Địch Nhân Kiệt, Lý Hoằng nói thẳng ra yêu cầu của mình:
Địch Nhân Kiệt sớm có tính toán ở chuyện này rồi:" Trước tiên phải có được vị trí Ung Châu mục đã."
"Thao tác ra sao?"
"Chuyện này phải đợi Vân Sơ và Ôn Nhu dẫn thương đội Đại Thực trở về đã, tới khi đó Trường An sẽ có biến hóa cực lớn. Thái tử muốn xin vị trí Ung Châu mục mới có tác dụng, nếu không thì chỉ là danh nghĩa xuong như Kỷ vương, không được việc gì."
Lý Hoằng thở dài:" Không có sư phụ ở nhà, ta thấy trong lòng trống rỗng, mất phương hướng."
Địch Nhân Kiệt cười:" Thái tử làm rất tốt rồi, các thần tử thấy thái tử kiên trì thế nào, bệ hạ biết thái tử quyết tâm đi từ tầng thấp lên, hoàng hậu nhìn thấy một quân chủ tương lai anh minh ra sao."
"Bằng vào đó là đã quá đủ, thái tử còn được tiếng chất phác trong bách tính."
"Cho nên chỉ cần thái tử kiên trì, vị trí của thái tử vững như Thái Sơn, không ai lay động được."
Lý Hoằng đem những lời Lý Hiền nói với hoàng đế, hoàng hậu ra kể.
Địch Nhân Kiệt lắc đầu:" Những lời này thái tử nên kể Vân Sơ nghe, nếu thái tử ép thần trả lời là thần bỏ chạy đấy."
Lý Hoằng bĩu môi:" Sư phụ nói ngươi là người rất thú vị, không ngờ là thú vị thế này hả?"
Địch Nhân Kiệt thở dài:" Đó là cái không hay của việc làm mưu thần cho người ta, phải biết người ngoài không lý gián người thân, nhưng thân là mưu thần lại không thể không tham gia vào chuyện trong thân tộc của người ta. Vì thế mà nhiều người mất mạng."
Hôm nay tâm tình Lý Hoằng không tốt, tới chỗ Địch Nhân Kiệt lại không có được lời khuyên, Lý Hoằng được đám người Đại lý tự nhiệt tình tiễn đi.
Nó vừa đi một cái, Đại lý tự khanh tới quan giải của Địch Nhân Kiệt, ông già này mặt dài, mũi ưng, mắt sắc bén trông vô cùng nghiêm nghị, lạnh nhạt nói:" Dựa thế thái tử quá sớm rồi đấy."
Địch Nhân Kiệt thản nhiên:" Mỗ gia không gốc rễ gì, nếu không ôm được chân to thì e là không có kết cục tốt."
"Ngươi vốn là người có tài, nay thành kẻ dựa vào nịnh bợ tiến thân, sau này dò có tiền đồ cũng chẳng đi xa được đâu."
"Ngài là người đầu tiên khiến tù phạm trong nhà lao nghe nói bệnh nặng mà khóc lóc cầu phúc, có một vị Đại lý tự khanh như thế, mỗ gia không mau mau kiếm chỗ dựa thì ngày nào đó chẳng biết vì sao vào lao tù chẳng có ngày ra."
Trương Văn Quán nổi giận:" Tù phạm cầu phúc cho bản quan chẳng lẽ là giả sao?"
Địch Nhân Kiệt không trả lời ông ta, đám người này vì thanh danh mà chuyện gì cũng dám làm:" Có một điều ta cảnh báo ngài, nhớ có ý đồ với huyện Vạn Niên. Đừng thấy bây giờ các vị thay thế hết quan viên trong huyện Vạn Niên rồi, đợi Vân Sơ về, những người hãm hại thủ hạ của y mà sống được là chuyện lạ đấy."
"Tiện thể nói cho ngài biết, Vương Danh Viễn đi Tây Vực truyền chỉ đã chết ở nơi gọi là Khang Cùng Than, thi thể biến thành xác khô, làm mốc chỉ đường rồi."
"Các vị ở địa phương đi lên, khả năng chưa biết, năm xưa huyện Vạn Niên xảy ra một vụ án tham ô. Vân Sơ đem hai tên quan viên tham ô treo trên ao sen, biến thành bộ xương trắng, sau đó giao cho thái y thự làm công cụ dạy học rồi."
Trương Văn Quán nghiêm nghị nói:" Năm năm rồi huyện Vạn Niên chưa bị thanh sát, lần này phải thanh sát thật kỹ càng, bản quan làm việc theo quy củ, không có gì phải sợ."
"Mỗ nghe nói huyện Vạn Niên một lần phát tiền thưởng, ngay cả lại mục nho nhỏ cũng được phát 80 quan tiền. Không tham ô, không hút xương tủy của bách tính đâu ra nhiều tiền thế?"
"Ta nghe nói Vân Sơ còn treo thưởng nghìn quan chỉ để tìm những thứ cây trồng lạ, bỏ ngàn quan để công tượng làm vòi phun ba trượng, xa hoa trắng trợn như thế, thật vô pháp vô thiên."
Địch Nhân Kiệt phì cười.
Trương Văn Quán tức giận quát:" Vô lễ, ngươi cười cái gì?"
Địch Nhân Kiệt liên tục xua tay nén cười:" Đợi khai xuân huyện lệnh huyện Vạn Niên, Trường An sẽ về đấy. Các vị chẳng phải dâng thư đàn hặc hai người đó tham ô, đòi cách chức nhưng bệ hạ không trả lời à?"
"Lưỡng các cũng không nói gì cả, chẳng lẽ họ trơ mắt nhìn hai người đó tham ô sao? Ngài chẳng lẽ không suy nghĩ nguyên cớ trong đó?"
"Mỗ gia không giống những kẻ vô dụng đó." Trương Văn Quán không coi lời kẻ ôm chân thái tử nhỏ tuổi ra gì, ông ta thực sự không hiểu, một tên quan viên ngũ phẩm vậy mà lại hoành hành ở Trường An tới mức này.
Nhìn Trương Văn Quán giận đùng đùng bỏ đi, Địch Nhân Kiệt thở dài.
Trương Văn Quán xuất thân tiến sĩ thời Trinh Quan, trải qua chức tham quân Tịnh Châu, thủy bộ viên ngoại lang, huyện lệnh Vân Dương, trung thư xá nhân, thiên trung thư thị lang, Đại lý tự khanh.
Trước đó ông ta luôn ở địa phương, Đại lý tự khanh là chức vị đầu tiên của ông ta sau khi tiến kinh.
Người này sở dĩ được thăng tiến là nhờ tiếng thanh chính, thủ đoạn sấm sét, hoàng đế muốn dùng ông ta chỉnh đốn quan trường.
Chẳng biết ông ta hiểu ý hoàng đế không, hay bị người ta mua chuộc mà vừa làm Đại lý tự khanh một cái thì vung đao lên với huyện Trường An, Vạn Niên, điểm đột phá ông ta nhắm vào là khoản tiền thưởng lớn cuối năm của hai huyện.
Trong mắt ông ta nhiều tiền như vậy chỉ tham ô mới có.
Địch Nhân Kiệt khuyên can Trương Văn Quán xong, thấy không hiệu quả thì cũng mặc.
Đồng thời hắn cũng muốn xem hai huyện Vạn Niên, Trường An mà Vân Sơ, Ôn Nhu khổ công gây dựng liệu có thực sự trải qua được bão tố không?
Ai qua được thì sau này trọng dụng, ai không qua nổi thì nhân cơ hội đào thải.
Tân nhiệm chủ bạ huyện Vạn Niên Trương Hoa bực bội nhìn huyện nha trống không.
Huyện nha huyện Vạn Niên không phải không có người mà là quá nhiều người, huyện nha thông thường tính cả tạp dịch không quá 80 người.
Vậy mà nhân số người nhận bổng lộc của huyện nha Vạn Niên lại quá 300.
Nhưng trong cái huyện nha đông đúc đó, Trương chủ bạ không ngờ lại sinh ra cảm giác cô độc như bốn bề trống không vậy.
Cũng chẳng phải là quan lại nơi này cố ý xa lánh hắn, càng không phải họ cố ý gạt hắn sang bên lề, mà vì làm huyện lệnh Cát An Giang Tây sáu năm, vậy mà hắn không hiểu văn thư nơi này.
Cách hành văn thông thường thì hắn đọc được, một khi lên quan tới các sản nghiệp thì văn bản biến thành đủ các loại biểu đồ, bảng biểu.
Làm Trương chủ bạ không chấp nhận được nhất là sổ sách hắn cũng không hiểu nốt, vì chỉ nhìn những ký hiệu cổ quái trên đó là hắn đau đầu.
Mà những chuyện quan trọng nhất nằm hết ở biểu đồ đó, bất kể hắn muốn cải tạo hay là phát tác gì ở huyện Vạn Niên này thì trước tiên phải hiểu những biểu đồ đó.
Trương Hoa nhìn báo cáo tài sản tăng giảm năm Khánh Niên thứ tư vừa được đưa lên, lòng càng thêm bực bội, nổi giận rống lên với táp dịch:" Gọi hộ tào tới đây."
(*) Đoạn này có chút khác biệt so với lịch sử, hoặc là Lão Kiết dùng bản ghi chép nào khác. Trương Văn Quán nổi tiếng chính trực, ông ta khi làm ở Đại lý tự phán tội người nào người đó phải phục, ai bị án oan ông ta đều tra lại, sau khi nghe tin ông ta thăng tiến, người trong tù đều khóc, vì không có ông ta xử án nữa thì bọn họ không được xử công bằng.
Có một số truyện dân gian nói Trương Văn Quán là sư phụ của Địch Nhân Kiệt, thực ra không có ghi chép nào hai người này liên quan tới nhau, chẳng qua cùng vì nổi danh chính trực, cùng giỏi xử án nên dân gian gán ghép như vậy.
Tất nhiên Địch Nhân Kiệt nổi tiếng hơn nhiều, không tìm hiểu Địch Nhân Kiệt thì mình cũng chẳng biết Trương Văn Quán.