Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 859 - Q4 - Chương 102: Bàn Chất Của Chính Trị Là Dày Vò Nhau. (2)

Q4 - Chương 102: Bàn chất của chính trị là dày vò nhau. (2) Q4 - Chương 102: Bàn chất của chính trị là dày vò nhau. (2)

Chốc lát sau hộ tào Lưu Nguyên Thọ trông như lão tiên sinh ở trường tư thục nhỏ nào đó cười nịnh chạy tới:" Chủ bạ gọi thuộc hạ có việc gì ạ?"

Trương Hoa chỉ tay lên văn bản trước mặt:" Thứ gì đây?"

Lưu Nguyên Thọ vươn cổ ra, kinh ngạc đáp:" Báo cáo tài sản tăng giảm ạ."

"Mấy chữ trên đó thì bản quan biết, nhưng thứ trong bảng biểu là gì?" Trương Hoa vỗ bàn:

"Đây là thu nhập ba tháng qua của huyện Vạn Niên, đây là chi phí đưa ra ... Ngài xem chỗ này thu nhập cùng kỳ, dùng để so sánh. Còn đây nữa là ba tháng trước đó, rồi ước tính cả năm, tỉ lệ hoàn thành ..."

"Chủ bạ chỉ cần nhìn là biết ngay ba tháng qua huyện Vạn Niên làm việc thé nào, so với trước kia tiến hay lùi, so với kế hoạch là nhanh hay chậm."

"Đây là cách làm thời Vạn chủ bạ, Trương chủ bạ có yêu cầu mới ạ?" Lưu Nguyên Thọ thái độ rất tốt:

Trương Hoa mặt âm u:" Bản quan là Trương chủ bạ, không phải là Vạn chủ bạ, từ giờ trở đi, tất cả văn thư của huyện Vạn Niên phải làm theo lệ cũ, đừng bày mấy trò vớ vẩn."

Lưu chủ bạ ngạc nhiên:" Từ khi dùng bảng biểu ghi chép công tác tới nay, giấy tờ dùng trong huyện nha giảm đi ba thành. Tiền tiết kiệm được giúp cơm trưa mọi người thêm vài món ..."

Trương Hoa gạt văng văn thư trên bàn:" Làm bừa! Bỏ hết, cứ lệ cũ mà làm."

Lưu hộ tào thong thả nhặt văn thư tán loạn đặt lên bàn, thiện chí nói:" Chủ bạ ngài tốt nhất là nên học cách xem bảng biểu ký tự trước khi huyện tôn về, nếu có chỗ nào không hiểu cứ gọi hạ quan, hạ quan sẽ giải thích."

"Ngài ngàn vạn lần lấy hạ quan ra trút giận, ra oai, trong cái huyện nha này, chỉ mình huyện tôn có cái quyền đó thôi."

"Thế nhưng trừ khi người dưới làm chuyện trộm gà bắt chó làm huyện tôn không vui thì huyện tôn ít khi nổi giận lắm. Dù là tạp dịch bất cẩn làm vỡ ấm trà mà huyện tôn yêu thích cũng chỉ đá một cái thôi."

"Nói một câu chủ bạ ngài không thích nghe, huyện tôn không nổi giận thì huyện Vạn Niên từ trên xuống dưới không ai có tư cách nổi giận, nhất là dưới tình huống thuộc hạ không phạm lỗi."

Lưu Nguyên Thọ làm ở huyện nha Vạn Niên có thâm niên rồi, ông ta là người đứng đầu lục tào, nếu không phải vị Trương chủ bạ này từ đâu nhảy xuống thì sau khi Vạn chủ bạ rời đi, theo lý là do ông ta thăng lên.

Đây là điều huyện tôn an bài trước rồi, không ngờ người lại bộ nhân lúc huyện tôn đi Tây Vực giở quẻ, đưa Trương Hoa tới.

Rời quan giải của Trương chủ bạ, Lưu Nguyên Thọ chẳng tức giận, làm chủ bạ huyện Vạn Niên không dễ, huyện tôn không để ý tới chuyện vụn vặt, nên chủ bạ và huyện úy gánh hết.

Chuyện văn thư hàng ngày thuộc về chủ bạ, điều tra chỉnh đốn thuộc về huyện úy, chuyện gì không làm được mới hỏi huyện tôn, đó là thông lệ nhiều năm.

Trong huyện có rất nhiều thứ quy củ do huyện tôn định ra, muốn làm tốt chức chủ bạ, thứ nhất phải nghe lời huyện tôn, thứ hai phải nghe lời huyện tôn. Còn muốn tiến bộ thì phải nghe ra thâm ý trong lời nói uyển chuyển của huyện tôn.

Huyện lệnh Vạn Niên đã sáu năm không thay người rồi, chủ bạ thì hai ba năm thay một vị, phàm ai từ vị trí chủ bạ rời đi, thấp nhất cũng lên làm huyện lệnh chính ấn, Vạn chủ bạ giờ là biệt giá Kim Châu rồi.

Từ khi Trương Hoa nhảy vào huyện Vạn Niên, Lưu chủ bạ biết ngay người này không ở được lâu, đợi huyện tôn về là người này cút xéo.

Chuyện ông ta phải làm bây giờ là ổn định người này, đứng để hắn làm loạn chuyện trong huyện.

Lưu Nguyên Thọ về quan giải liền sai tạp dịch mời năm vị bộ tào khác tới họp, ổn định lòng người.

Chốc lát sau có bốn vị tới, trừ binh tào ra ngoài thành huấn luyện mùa đông thì đông đủ cả.

Lưu Nguyên Thọ đợi đồng liêu mỗi người có một ấm trà rồi mới nói:" Huyện tôn thông qua bách kỵ ti gửi thư về, nói huyện tôn đã khởi hành từ Phật quốc rồi, nếu hết thảy thuận lơi, khai xuân huyện tôn sẽ về Trường An."

Trương Giáp vừa từ vị trí huyện úy rơi xuống điển lại tâm tình không tốt:" Huyện tôn về chúng ta sẽ không phải chịu ấm ức nữa."

Lưu Nguyên Thọ xua tay:" Chuyện nhỏ thôi, chuyện lớn là huyện tôn đã đả thông thương đạo tới Đại Thực rồi. Chuyện này sẽ có thương đội vạn người tới Trường An."

"Trong thư huyện tôn có danh sách hàng hóa của người Đại Thực, chúng ta phải chuẩn bị thủ tục cũng như hàng hóa trao đổi khi thương đội tới Trường An."

"Tốc độ giao lưu hàng hóa nhanh hay chậm sẽ ảnh hưởng tới việc một năm người Đại Thực, Ba Tư tới Trường An bao lần."

Mọi người nhận danh sách hàng hóa từ tay tạp dịch, Trương Giáp lo lắng:" Ba vị huyện thừa, chủ bạ, khóa thuế đại sứ mới tới không chịu đồng ý thì sao?"

Lại tào Trần Văn Công thở dài:" Bọn họ truy hồi tiền thưởng năm ngoái rồi, sắp tới không biết bày ra trò gì nữa."

Lưu Nguyên Thọ là lão làng trong huyện, trấn định nói:" Các vị mấy năm qua theo huyện tôn làm việc còn chưa hiểu tính huyện tôn sao. Chúng ta chỉ cần tôn trọng bọn họ thôi, còn về phần bọn họ có hành sử được quyền lực của họ không thì không liên quan tới chúng ta rồi."

Trần Văn Công cẩn thận nói:" Ông phải nói rõ với huyện tôn, huyện tôn ghét nhất những thủ đoạn bẩn thỉu, đừng để việc họ làm, chúng ta bị huyện tôn đánh đòn."

Trương Giáp khảng khái:" Ta đảm bảo mông mọi người không sao đâu, nếu có chuyện để huyện tôn đá đít mình ta là được."

Trần Văn Công cười ha hả chắp tay:" Như thế làm phiền mông quý rồi."

Huyện tôn lần này mang về lượng lớn hàng hóa Tây Vực, Đại Thực.

Làm sao tiêu hóa nổi số hàng hóa này là chuyện trọng đại, ảnh hưởng tới giao dịch lâu dài. Lưu Nguyên Thọ an bài nhiệm vụ xong, các lại mục của huyện Vạn Niên rời huyện tới Sơn Tây, Lạc Dương, người đi xa nhất tới tận Dương Châu, liên lực thương cổ các nơi.

Người ở lại chuẩn bị kho bãi, nơi trú, ăn ở, an ninh v..v..v... Đột nhiên thêm vạn người Hồ, thế nào cũng có đủ loại vấn đề.

Tin tức vừa lộ ra, các phường thị dưới hai huyện bắt đầu bận rộn. Tới ngay cả ca khúc trong thanh lâu phường Bình Khang bắt đầu chuyển hướng Hồ âm, rồi ca cơ, vũ cơ ăn mặc theo hướng Hồ hóa.

Các loại thương cổ mon men tới huyện nha, dò hỏi thông tin, xem có thể nhờ biết trước điều gì mà kiếm khoản lớn không?

So với cả huyện nha đang bận tối tăm mặt mũi, huyện thừa Tạ Vinh, chủ bạ Trương Hoa, khóa thuế đại sứ Khúc Hữu sắp nhàn tới mốc meo rồi. Nhất là khóa thế đại sứ Khúc Hữu, quan giải của hắn trừ tạp dịch thi thoảng vào đưa nước nóng thì chẳng ai tới.

Huyện thừa Tạ Vinh xuất thân danh môn, nhưng vinh diệu Tạ thị ở thời Lưỡng Tấn, khi Tạ Vinh sinh ra thì Tạ thị đi xuống lâu lắm rồi. Thân là tiến sĩ năm Vĩnh Huy thứ ba, Tạ Vinh là thanh niên tài tuấn hiếm có của Tạ thị.

Hành quyền của hắn đưa lên phủ Tân Thành công chúa, muội muội của Lý Trị, Tân Thành công chúa gả cho biểu ca Trường Tôn Thuyên, tài hoa của Tạ Vinh được Trường Tôn Thuyên tán Thưởng. Vì thế Tân Thành công chúa giới thiệu cho Lý Trị, Lý Trị rất chiều chuộng muội tử cùng mẹ này, nên trọng dụng Tạ Vinh.

Khi Trường Tôn gia gặp xui xẻo, Trường Tôn Thuyên bị đầy đi Lĩnh Nam, Tạ Vinh cũng bị Bách kỵ ti bắt khi đang làm biệt giá Đạo Châu, mang về chuẩn bị chặt đầu.

Lý Trị chuẩn bị phê duyệt, chợt nhớ tới Tạ Vinh được Tân Thành công chúa tiến cử, thời gian qua muội muội lấy nước mắt rửa mặt, hắn không đành lòng xát muối thêm, nên tha cho Tạ Vinh.

Thế rồi đột nhiên Hứa Kính Tông tiến cử hắn làm huyện thừa huyện Vạn Niên.

Cả Tạ Vinh còn chẳng hiểu vì sao mình được tiến cử, vốn đang chờ chết, đột nhiên xoay chuyển như thế hắn cũng choáng váng.

Hắn tới phủ Hứa Kính Tông bái tạ, Hứa Kính Tông chỉ nói một câu nhân tài hiếm có rồi đuổi đi.

Tuy Tạ Vinh không biết mục đích thực sự Hứa Kính Tông tiến cử mình là gì, nhưng dứt khoát không phải vì để mình thăng quan phát tài.

Cho nên khi ba người tụ tập với nhau, Tạ Vinh trầm giọng nói:" Các vị, huyện Vạn Niên không phải đất riêng của Vân gia ..."

Bình Luận (0)
Comment