Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 861 - Q4 - Chương 104: Tư Lại Đáng Sợ. (2)

Q4 - Chương 104: Tư lại đáng sợ. (2) Q4 - Chương 104: Tư lại đáng sợ. (2)

Thôi Dao nãy giờ chỉ ở bên bế con không nói câu nào, lúc này mới không nhịn được mà xen vào:" Đại gia tộc không làm chuyện trộm gà bắt chó."

Ngu Tu Dung vênh mặt:" Bọn ta vẫn là một tiểu gia tộc chưa đáng nói tới, nên trên khi thành đại gia tộc, có thể làm một chút."

Nói thế thì Thôi Dao cũng thua rồi, nàng tò mò:" Vân thị có thể vươn tay tới mỗi một thương cổ Trường An sao?"

Ngu Tu Dung không đáp mà cười tủm tỉm hỏi lại:" Trước kia cô và trượng phu gặp lại thế nào nhỉ?"

Tất nhiên là thông qua tranh vẽ truyền tới tai nàng, Thôi Dao biết đây là chuyện hạch tâm của Vân gia, nàng chưa thể biết.

Ngu Tu Dung thường ngày chỉ ở nhà dạy con, chuyện trong ngoài đều có các quản sự lo, được tiếng hiền huệ, hiểu lý lẽ, nhưng một khi gặp chuyện liên quan tới lợi ích Vân gia, nàng không có chút khoan dung lý lẽ nào nữa.

Thôi nương tử là con chó dữ số một trong tay Ngu Tu Dung, một lòng trung thành với Vân gia, thả ra một cái là chuyện thương thiên hại lý nào cũng làm ra được.

Thôi Dao cực kỳ am hiểu thế gia, nàng biết làm sao dạy ra được một nữ hài tử tốt. Còn Thôi nương tử trải qua vô số khổ nạn, bà ta lại biết làm sao để hủy một nữ hài tử.

Rất đơn giản, nhỏ thì có thể bắt cóc, lớn có thể lừa gạt, dụ dỗ, có thể hủy dung mạo, phá hỏng thanh danh.

Hủy đi một nam hài tử càng đơn giản, dính vào cờ bạc, thanh lâu, thậm chí có thể làm lệch lạc xu hướng tình dục.

Thôi nương tử biết làm mấy chuyện đó, Lưu hộ tào sống trong huyện nha lâu năm, thấy hết nhân tình thế thái càng không lạ gì. Ông ta không phải chỉ muốn khiến ba kẻ mang ý đồ phá hoại kia không có nhà để ở, không có cơm để ăn.

Vị lão lại ác độc này muốn hủy bọn họ, muốn họ chết không có đất chôn, cả tiếng tăm sau khi chết cũng đoạt mất.

Luận tới am hiểu Trường An, ai hơn đám tư lại bọn họ.

Khi Lưu hộ tào rời đại môn Vân gia thì đúng lúc một lẻ tám tiếng trống chiều của thành Trường An được gõ.

Một trăm lẻ tám trống, vang vọng cả thành, dù là đám vịt bay quanh tháp Đại nhạn nghe thấy tiếng trống quen thuộc cũng thôi ồn ào về tổ.

Lưu hộ tào nghe bao năm rồi, có thể ước lượng chính xác thời gian, vì thế thong thả đi trên Chu Tước đại nhai, nhìn bách tính vội vã về nhà, tay vuốt chòm râu dài mỉm cười khung cảnh cuộc sống tất bật.

Người có tình cảm sâu nặng với tòa thành này, không phải chỉ có mình huyện tôn.

Tạ Vinh buổi sáng tới huyện nha Vạn Niên, phát hiện không khí không ổn, trước kia đám lại mục, tạp dịch luôn cung kính với hắn, bây giờ mắt ai nấy chất chứa thù hận.

Nguồn cơn sự phẫn nộ này Tạ Vinh biết, dù sao hắn truy hồi tiền thưởng cuối năm của bọn họ.

Chuyện này Tạ Vinh thấy mình làm đúng, huyện lệnh Vân Sơ chiếm đoạt thuế quốc gia, mua chuộc lòng người, ý đồ bất chính, đây là chuyện không được chấp nhận.

Trước kia Vân Sơ ỷ vào công lao lập được ở Liêu Đông mà làm xằng, bệ hạ với văn võ đại thần nhẫn nhịn. Giờ tình hình khác, triều đình đang dần chuyển sang Lạc Dương, đâu đâu cũng thiếu tiền, lúc này truy hồi tiền Vân Sơ đã phát, coi như một loại bù đắp. Dù Vân Sơ về, y cũng phải cảm kích mình.

Tạ Vinh cho rằng mình làm thế là giúp Vân Sơ lấp sơ hở, giống quan viên kế nhiệm giúp tiền nhiệm lấp khoản thâm hụt vậy.

Nhưng đám ngu xuẩn trong nha môn, vì nhiều năm chiếm đoạt tiền thuế bách tính đã quen, nên đâm ra phẫn uất hắn.

Tạ Vinh đi vào quan giải phát hiện phòng lạnh ngắt, nhìn cái lò ở góc phòng, sờ một cái, lạnh như băng.

Trong ấm trà không có nước nóng, bã trà hắn uống hôm qua không ai dọn.

"Người đâu!" Tạ Vinh nén giận quát:

Kết quả chẳng ai thưa.

Hắn phẫn nộ đẩy cửa sổ ra, phát hiện năm sáu tên tạp dịch xách thùng hỗ bốc hơi nghi ngút, đang mang nước nóng tới các nơi.

Tạ Vinh tóm lấy một tạp dịch gần nhất:" Nước nóng trong phòng ta đâu?"

Tạp dịch cung kính khom mình:" Trên thủy hỏa bài không có tên huyện thừa."

Tạ Vinh nhíu mày:" Thủy hỏa bài là gì?"

"Chính là biển cung cấp than củi và nước nóng, trên đó ghi tên ai thì bọn tiểu nhân mang tới phòng người đó."

"Vì sao không có tên bản quan?"

Tạp dịch hỏi lại:" Huyện thừa đóng tiền chưa? Nếu đóng rồi thì tiểu nhân về hỏi lại."

Tạ Vinh sầm mặt:" Đây chẳng phải thứ vốn có à, sao có chuyện phải nộp tiền mới được? Bắt đầu từ khi nào?"

Tạp dịch chỉ tay:" Cáo thị dán tối qua, chấp hành vào hôm nay."

"Cáo thị ở đâu?"

"Ở cửa nha môn ạ, cái, cái gì nhỉ ... À, điều lệ thanh liêm."

Tạ Vinh buông tay tạp dịch, sải bước ra cổng huyện n ha, quả nhiên bức tường chéo ở bên đại môn có dán một tấm cáo thị.

Trên cáo thị ghi rõ, để đề cao tính thanh liêm trong nhà môn, huyện nha Vạn Niên thủ tiêu hết thảy ưu đãi, hi vọng toàn bộ huyện nha phát huy tinh thần cổ nhân, sống đơn giản tiết kiệm. Điều này với Tạ Vinh mà nói cũng không sao, cùng lắm ăn uống chi dùng đơn giản chút là được.

Còn về phần bị đám tư lại thù hận cũng chẳng là gì, đám người đó bao giờ chẳng ghét chủ quan thanh liêm, đó là lẽ thường.

Hắn giận là giận ở chỗ cáo thị dán từ tối qua mà không ai nói với hắn, thậm chí càng không ai hỏi ý hắn.

Tạ Vinh xé toạc cáo thị, đùng đùng nổi giận xông vào quan giải Lưu hộ tào.

Lưu hộ tào đang làm việc, lửa trong lò cháy rất to, xua đi cái lạnh cuối thu, bàn có ấm trà tòa hương thơm thoang thoảng, chứng tỏ giá trị không kém.

Tạ Vinh xô tung cửa, gió lạnh cuốn vào phòng làm ít công văn nhẹ bị thổi bay khắp nơi, hắn đập mạnh tờ cáo thị rách lên bàn, rống lớn:" Giải thích cho ta."

Lưu hộ tào chẳng sợ gì, thong thả nhặt văn thư lại, sắp xếp theo thứ tự, lấy chặt giấy đặt lên rồi cầm ấm trà sưởi tay:" Đây là ý huyện tôn."

Tạ Vinh mặt đỏ như tôm luộc, hắn cố gắng giữ chút phong độ cuối cùng:" Vân huyện thừa lúc này còn ở Tây Vực, làm sao đưa ra chính lệnh này được."

Lưu hộ tào đặt ấm trà xuống, vuốt thẳng cáo thị chỉ dấu ấn phía dưới:" Huyện thừa không nhìn ấn tín à?"

Tạ Vinh chỉ mặt Lưu hộ tào:" Càn rỡ."

"Hạ quan biết huyện thừa không vui, nhưng không thể mắng huyện tôn như thế." Lưu hộ tào chụp ngay một cái tội lên đầu hắn:" Đây là thủ dụ của huyện tôn, dù ngài có không vui thì cũng chỉ có thể nhịn thôi, trừ khi ngài lên làm huyện lệnh."

Vạ Vinh giận tới tay run lẩy bẩy:" Đám người các ngươi tham ô phạm pháp, tự ý xà xẻo thuế quốc gia, có hiềm nghi mua quan bán chức. Ta nghe nói Vân Sơ đuổi bách tính khỏi nhà, phá nhà họ xây nhà mới, rồi thông đồng với các ngươi, bán rẻ cho nhau, y thực sự cho rằng có thể một tay che trời à?"

Bình Luận (0)
Comment