Lưu hộ tào vẫn bình tĩnh như không:" Người Đại lý tự đã tới ba chuyến, bắt đi sáu ngươi, bị đánh cho tét thịt mà không tra ra được bất kỳ điều gì."
"Ngự xử ngôn quan dâng lên hơn bảy chục văn thư đàn hặc, khi đọc giữa triều, khảng khái nghĩa khí, tựa hồ huyện nha Van Niên chỉ toàn phường tham lô đục khoét."
"Đáng tiếc, tấu chương đàn hằn dâng lên lưỡng đài thì không có hồi âm, các vị tể tướng không hỏi tới, bệ hạ không nói gì."
"Nếu như huyện thừa cho rằng bọn hạ quan có tội thì sao không dâng tấu? À, quên ... Huyện thừa chưa có tư cách dâng tấu."
"Thế thì hạ quan kiến nghị, huyện thừa ngài tới Đại lý tự tố cáo, tới Lại bộ kêu oan đi."
"Nếu không thì ngài đợi huyện tôn về, xem huyện tôn xử lý thế nào?"
Tạ Vinh suýt nhảy vào mặt ông ta:" Ngươi coi thường quan trên, ý đồ gạt bản quan sang bên lề chứ gì?"
Lưu hộ tào lùi lại tránh nước bọt của hắn:" Hết thảy đều làm theo ý huyện tôn, huyện thừa chớ dọa hạ quan, đợi huyện tôn về, lúc đó sẽ có lời giải thích cho ngài."
Tạ Vinh gườm gườm nhìn ông ta:" Mỗ gia không tin đám sâu bọ các ngươi có thể hoành hành mãi như thế."
Lưu hộ tào cười đầy kiêu ngạo, lần nữa lấy báo cáo tài sản mà Trương Hoa vứt đi, đặt trước mặt Tạ Vinh:" Ngài xem có hiểu không? Không hiểu thì để hạ quan giải thích cho mà nghe."
"Năm Hiển Khánh thứ tư này, huyện Vạn Niên đã mở 600 dặm kênh, cải tạo một vạn mẫu ruộng nước, khai hoang một vạn bốn nghìn mảnh đất hoang, trồng rừng làm giấy bốn vạn mẫu. Mở thêm 1631 xưởng, thu thuế 138 vạn quan, tô dung điều thu hết đầu năm."
"Trường vỡ lòng mở 27 cái, mẫn cô viện mở rộng lên 136 gian."
"Huyện thừa ngài năm xưa cũng làm huyện lệnh, ngài hiểu thành tích này có ý nghĩa gì chứ?"
"Chưa nói huyện tôn vì mở rộng thương đạo, không ngại đi tới Tây Vực, đến cả cực tây như Ba Tư, Đại Thực. Đem về thương đội hơn vạn người."
"Đây là một thách thức lớn với Trường An, nếu có thể an bài tốt thương hội lần này, sẽ khiến thành Trường An phát triển nhảy vọt."
"Huyện thừa ngài nếu tới đây để làm việc, vậy bỏ sức ra, giúp đỡ huyện tôn, hai năm thôi sẽ thăng tiến. Còn nếu ngài tới đây để phá hoại thì chớ trách không ai trong huyện coi ngài ra gì."
Tạ Vinh từ quan giải của Lưu hộ tào ra, mặt mày trắng bệch, bước chân lảo đảo.
Hắn hiểu tự tin của quan viên tới từ chính tích, mặc dù cái thứ này đôi khi không chuẩn, nhưng một khi chính tích chói lọi tới mức không ai phủ nhận được, sẽ truyền thẳng tới chỗ hoàng đế. Cho dù các tể tướng có bất mãn với quan viên địa phương, cũng vì chính tích nhẫn nhịn ba phần.
Triều đình dùng quan lại, mục đích chủ yếu là kiếm tiền vì triều đình, rồi mới tới ổn định thiên hạ. Nay ở hai mặt này, huyện Vạn Niên đều làm vô cùng xuất sắc.
Tạ Vinh nhận ra, mình xem thường huyện Vạn Niên, xem thường Vân Sơ, xem thường cả đám tư lại rồi.
Tạ Vinh ngồi trong quan giải lạnh giá nửa ngày trời. Trương Hoa, Khúc Hữu tới thương lượng biện pháp đối phó với cáo thị kia.
Bàn đi bàn lại không có cách nào, huyện lệnh nơi này vẫn là Vân Sơ, tuy y không có nhà, cái bóng của y vẫn bao phủ cả huyện Vạn Niên, nơi này vẫn vận hành theo ý chí của y, muốn ra lệnh cho đám tư lại kia trừ khi làm việc theo ý Vân Sơ.
Bọn họ ngồi tới trưa, bụng đói rồi mới nhớ quan nha đã dừng cung cấp cơm nước, nhưng ngoài kia mùi thức ăn thơm ngào ngạt. Đó là do đám tư lại tự bỏ tiền túi phái tạp dịch mua thức ăn từ Nhà ăn lớn phường Tân Xương về.
Trong ba ngươi thì Khúc Hữu nhát gan nhất, gặp khó một cái liền bàn lùi, mà thời gian qua hắn tra sổ sách chẳng thấy manh gì:" Hay là thôi đi."
Tạ Vinh, Trương Hoa không đáp.
Bọn họ đều hiểu, nếu dùng biện pháp quan trường không làm gì được huyện nha Vạn Niên, vậy thì phải dùng tới thủ đoạn thôi.
Dù sao bọn họ là quan viên, muốn giở trò dễ lắm.
Nhưng một khi dùng tới thủ đoạn, bọn họ phải chuẩn bị người ta dùng thủ đoạn đáp trả.
Đấu tranh trên quan trường không khác gì hai quân giao chiến, chẳng lý nào chỉ có mình được hại người, không cho người ta phản kích.
Một khi đi tới mức đó thì không còn là đấu tranh mà là thù riêng rồi, nên Tạ Vinh và Trương Hoa đều phải cân nhắc.
Mang theo một bầu tâm tư về nhà, Tạ Vinh phát hiện người nhà mình đang ở đầu đường đợi hắn, mà toàn bộ đồ gia dụng đều chất đống ngoài đường.
Không đợi Tạ Vinh hỏi, thê tử đã hoảng hốt chạy tới:" Chủ nhà đuổi chúng ta đi rồi, nói là giá thuê nhà tăng lên, thiếp thân bù thêm tiền cũng không lấy."
Tạ Vinh mắt muốn toét ra:" Khốn kiếp, khinh người quá lắm, chủ nhà khốn kiếp đó ở đâu?"
Thê tử vội che miệng hắn:" Phu quân đừng, chủ nhà là Nhạn Môn quận công ...."
Tạ Vinh lần nữa tái mặt, hắn tất nhiên biết vị đó.
Nhạn Môn quận công Lương Kiến Phương không phải là người hiểu kinh tế, hiểu gây dựng gia nghiệp, trước kia từng hợp tác với Tần Quỳnh, Úy Trì Cung làm ăn không ít vụ, cuối cùng đều lỗ tới phơi cả mông ra.
Thực ra đám cường đạo này không nên đi làm ăn, vụ làm ăn duy nhất họ biết là làm ăn không vốn.
Giờ cường đạo tỉnh ngộ làm ăn tử tế, lỗ là tất nhiên, lãi mới là lạ.
Dực quốc công Tần Quỳnh chết sớm, trong nhà chỉ còn biết dựa vào ít ruộng đất năm xưa ông lập công kiếm được để sống.
Mà người lãnh binh tác chiến như họ, trải qua mấy chục năm chinh chiến liên miên, bên cạnh tụ tập đống đồng bào thương tật hoặc là không có bản lĩnh nuôi sống bản thân giữa thời bình.
Nhân khẩu nhiều, gánh nặng lớn, làm ăn lại chẳng hiểu, gia tộc đi xuống là tất nhiên.
Thời thái tông hoàng đế còn niệm tình xưa, chiếu cố bọn họ. Đến khi Lý Trị đăng cơ, hắn chỉ hận đám lão tướng này sao không chết cho sớm.
Vì đám người này chiếm cứ những vị trí quan trọng nhất của đế quốc, áp chế người của hắn không lên được.
Nên hắn vui vẻ nhìn những gia tộc đó đi xuống.
Hắn còn mong đám hậu duệ công thần đó cứ ăn chơi cờ bạc cho sập cả gia nghiệp đi mới hay, nên loại biết dạy con như Trường Tôn Vô Kỵ đứa nào đứa nấy tài hoa làm gia nghiệp ngày một lớn rất chướng mắt.
Lúc này Dực quốc công đã hạ xuống thành huyện công, qua thời này sẽ biến thành hầu. Bây giờ chỉ còn lại tòa trạch viện không lớn, miễn cưỡng sống được.
Lương Kiến Phương xưa nay kết bạn tứ hải, bằng hữu cầu viện là dốc sức ra giúp, người như thế không cần sinh ra bại gia tử, vì mình ông ta tiêu tán sạch gia sản rồi.
Thế nên khi Vân Sơ kiến thiết phường thị Trường An bảo ông ta lấy ra tám thành gia sản mua rất nhiều nhà cửa, sau đó số nhà này đem cho thuê mới khiến phủ Nhạn Môn quận công có nguồn thu nhập liên tục ổn định.