Có tấm gương Lương Kiến Phương, đám lão tướng ồ ạt bắt chước theo, vì thế hiện ở Trường An, người sở hữu địa ốc cho thuê nhiều nhất là đám lão tướng. Cho dù Tạ Vinh không thuê phải nhà Lương Kiến Phương thì trên bảy phần thuê phải nhà các lão tướng khác thôi.
Thôi nương tử chỉ cần nói với quản sự cho thuê nhà của các lão tướng này một câu, thế là ba người Tạ Vinh, Trương Hoa, Khúc Hữu đừng hòng thuê được mấy căn nhà tương ứng thân phận của họ.
Tới đây bọn họ đành phải ở trong khu nhà quý tộc giá đắt đỏ.
Ngay lập tức bọn họ cảm thụ được ác ý của Trường An với người nghèo.
Sống trong khách sạn đắt đỏ kia hai ngày, bọn họ chỉ dám ở mà không dám ăn, đụng một chút cái gì cũng tiền, một chậu nước rửa mặt thôi cũng phải tiền, lại còn đắt đỏ tới khiếp người. Cả ba nhà không chịu nổi, phải chuyển ra ngoài thành sống ở nông trang xa xôi.
Đừng nghĩ như vậy là yên ổn, quản gia Lưu Nghĩa quen biết hết lý trưởng, phường chính trong huyện Vạn Niên, đánh tiếng một câu thôi, tuy không tới mức khiến họ bị đuổi ra khỏi nhà, nhưng mà gặp hết chuyện này tới chuyện kia, chó chạy gà bay không yên.
Ngu Tu Dung nghe Thôi nương tử bẩm báo thì than:" Tội gì phải khổ thế, lúc này mà không chạy cho xa, tới khi khai xuân thì bọn họ có cơ hội mà chạy đâu."
Thôi nương tử bế Vân Tam cười nịnh:" Phu nhân đúng là thiện tâm."
"Địch công tử nói, bọn họ có liên quan tới hoàng hậu đấy, thế nên muốn chạy cũng không được."
Ngu Tu Dung giật mình:" Sao phu quân đắc tội với hoàng hậu rồi?"
Thôi nương tử thở dài:" Không phải thế, Địch công tử nói, hoàng hậu không phải muốn đối phó với hầu gia, chẳng qua ném vài tên ngốc chẳng liên quan tới gây chuyện."
"Mục đích là ép hầu gia phải ngồi xuống thảo luận với hoàng hậu thôi. Còn định thảo luận gì thì không biết."
Ngu Tu Dung cau mày, nàng không hiểu được hoàng hậu, có phu quân anh minh, có nhi tử ngoan như vậy, không vui vẻ ở hậu cung nuôi dạy con cái, tốn công sức làm gì chứ?
Với lại ba kẻ đó thân phận quá thấp, chẳng thể nào có liên quan tới hoàng hậu được.
"Phái ngươi theo dõi ba tên ngu xuẩn đó, xem xem chúng không sống nổi đi cầu viện ai, chúng ta sẽ biết kẻ nào ở sau dở trò."
Thôi nương tử vâng một tiếng đặt Vân Tam và nôi rồi ra ngoài.
Đúng lúc này có tiếng chuông leng keng, Lý Tư từ ngoài đi vào, mà là từ con báo Đại Phì đứng trên vai Lý Tư, con báo này to lắm, to nửa người Lý Tư rồi, làm đứa bé này đi lại vất vả.
Vừa đi vào thấy ánh mắt tức giận của a nương, Lý Tư ôm lấy khung cửa kêu:" Không phải tại con, Đại Phì nhảy lên vai con đấy."
"Nó nhảy lên vai thì không biết đuổi nó đi à?"
Lý Tư cố gắng đẩy Đại Phì xuống, nhưng Đại Phì không chịu xuống, còn dùng móng bám vào tóc nó.
Ngu Tu Dung ném vù cái gậy gãi lưng ra, trúng ngay vai Đại Phì, Đại Phì bị đau kêu "ngéo" một tiếng rồi vèo cái chạy mất. Nàng vội vàng chạy tới bên Lý Tư, kiểm tra kỹ mặt, cổ với tay nó, không thấy vết thương mới đánh một cái vào mông:" Nghịch dại, nó to như thế, chẳng may cào vào mặt con thì sao?"
Lý Tư bị đánh lảo đảo, không biết chạy mà còn ôm lấy tay Ngu Tu Dung làm nũng:" Kim Ngọc Lâu đưa ra một cái mai hoa trâm đẹp lắm, nhụy hoa làm bằng vàng, a nương, con muốn."
"Ai cho con tới Kim Ngọc Lâu?"
"Con tới xem có trang sức mới không."
Ngu Tu Dung thở dài, ôm mặt Lý Tư, nhìn vào đôi mắt long lanh như sao đêm:" Chẳng biết có phải ông trời trừng phạt ta không, Vân Na ngu như heo, con thì cũng ngốc như lừa, chẳng đứa nào chịu học hành cho tốt. Đứa thì mê ăn, đứa thì chỉ thích trang điểm thật đẹp."
"Đáng thương cho phu quân là đại tài tử, ta cũng học hành lễ nghĩa không ít, sao hai đứa không thấy chút ảnh hưởng tốt nào thế?"
"Nếu Vân Cẩn, Vân Cẩm mà cũng như hai đứa, ta có treo cổ cũng không rửa hết tội."
Đối với những lời nói mang tính sỉ nhục của Ngu Tu Dung, Vân Na chẳng bao giờ thèm để ý, mỗi khi Ngu Tu Dung nói nàng ngu như lợn, Vân Na sẽ học lợn kêu làm Ngu Tu Dung tức điên.
Lý Tư cũng chẳng để ý, nó muốn học tiếng lừa kêu, nhưng nhìn sắc mặt a nương không tốt nên không dám, nó chưa to gan bằng Vân Na cô cô. Nhưng nó có chiêu khác, dùng đôi mắt long lanh ngấn lệ nhìn a nương.
Ngu Tu Dung nhìn vào mắt nó là không đành lòng, mười năm trước Tôn thần tiên chẩn mạch nói, đứa bé này bị tổn thương tuệ căn, cho nên mới có bộ dạng chẳng thông minh này.
Nàng không chỉ một lần thầm trách hoàng hậu không biết lúc hoài thai Lý Tư đã làm cái gì.
Vì đứa bé này thiệt thòi, nên dù có hay mắng mỏ, nhưng thương nhiều hơn giận, sai Nhị Phì đi tới Kim Ngọc Lâu mua cái mai hoa trâm mà Lý Tư thích. Tiện thể nói với chưởng quầy nơi đó, phạm sau này có trang sức mới thì đưa tới phủ cho Lý Tư chọn.
Ngu Tu Dung vừa dặn dò vừa dùng hai tay xoa má Lý Tư, vì Thôi Dao nói, xoa như thế thời gian dài, gò má nó bớt cao, đường nét nhu hòa hơn, nói thẳng ra trông không ngốc nữa. Lý Tư lớn lên nhất định rất xinh đẹp, có điều trông cứ đần đần, làm người ta thương.
Lý Tư rất hưởng thụ được a nương xoa má, mắt khép lại rên gừ gừ không khác gì Đại Phì.
Vân Cẩn toàn thân dính đầy bông từ ngoài chạy vào, vừa đi vừa hốt hoàng nói, muội muội rơi vào đống bông không thấy đâu nữa.
Ngu Tu Dung lại thở dài, phát hiện ra trong nhà lại có thêm một đứa ngốc. Vân Cẩm dã uống xong canh lê hấp đường phèn, đi ngủ một lúc rồi, nhi tử ngốc còn nghĩ muội tử trốn trong đống bông đợi nó đi tìm.
Nhìn nhi tử, Ngu Tu Dung nhớ tới trượng phu, lúc này ở Tây Vực chắc là cuồng phong thét gào, cát bay đầy trời.
Không biết chàng có khỏe không?
Còn cả Vân Na nữa, nghe nói đứa bé đó là quốc chủ Phật quốc rồi, trở về sẽ được Huyền Trang đại sư tổ chức đăng cơ, hoàng đế ban pháp trượng.
Tuy thư gửi về nói mọi thứ đều ổn, nhưng lòng Ngu Tu Dung chua xót, không biết trượng phu và tiểu cô tử ở Tây Vực chịu bao nhiêu khổ cực.
Nghĩ thế chẳng còn lòng dạ nào mà giáo huấn Vân Cẩn, kéo con tới, nhặt bông dính lên đầu, lên y phục nó.
Dù sao cũng là con mình sinh ra, ngốc thì ngốc thật, nhưng biết nghĩ tới muội tử trong đống bông mà bới cả buổi chiều.
Bông nhặt hết rồi, Ngu Tu Dung hôn lên má Vân Cản một cái, đứa bé này bụ bẫm, trông thế nào cũng thích.
(*) Có vẻ Vân Cẩm là đứa thông minh nhất nhà rồi.