Từ Phật quốc tới Quy Tư nhìn từ bản đồ chỉ có một đoạn ngắn, trên quãng đường này chẳng ghi chú mấy ký hiệu, nhưng thực tế phải vượt qua mấy ngọn núi, mấy vùng hoang mạc với một sa mạc mới tới nơi.
Nơi này gió cát đầy trời, nhiều nơi là đất phèn, đất mặt trắng phau bay vào mắt làm người lệ hai hàng.
Vân Sơ cưỡi con ngựa mận chín đi đầu đội ngũ, vì giảm bớt lực cản của gió, y cúi rạp người xuống, thu hẹp diện tích tiếp xúc, dù một tay che trước mặt, nước mắt vẫn ròng ròng.
Vân Na thu lại cái kiệu vai vô cùng tráng lệ của nàng, vì không thể khiêng cái kiệu lớn như thế đi trên địa hình này, nàng ngồi trên lưng lạc đà, gối đầu lên chân Trác Mã mệt mỏi thiếp đi.
Mỗi bước tiến lên là đều phải trả giá.
Gió ở Tây Vực có lẽ sẽ thổi được tới Trường An, nhưng khi đó đã trở nên nhu hòa hơn rất nhiều.
Gió thổi đi những chiếc lá cuối cùng, thổi sáo trúc phát ra tiếng vi vu êm tai ...
Mỗi lúc như thế, mùa đông của thành Trường An đã tới.
Người dân phường Tấn Xương cho tới tận bây giờ vẫn không hiểu vì sao phải quét dọn vệ sinh vào thời tiết lá rụng, nhưng bọn họ vẫn kiên trì làm tới bây giờ.
Hình như huyện tôn chẳng bao giờ giải thích cho mọi người, giống năm xưa khi bắt mọi người tắm rửa sạch sẽ, huyện tôn chỉ đứng ở cổng phường tay cầm một cái gậy ... Dù sao mọi người thành thói quen rồi, người quét dọn dùng khăn quấn kín đầu, tay cầm chổi lớn đứng trong gió lạnh quét rào rào lá rụng chẳng bao giờ hết.
Người quét dọn sau khi quét hết con đường, nhìn lại cả con đường lại trải đầy lá rụng, có điều kệ, đó là việc của ngày mai rồi.
Bọn họ là người dậy sớm nhất trong phường, tiếp đó là tiểu sa di phụ trách mở sơn môn.
Cửa sau của chùa Đại Từ Ân mở hướng về phía bắc, khi cửa mở ra, rất thuận tiện cho vị khách gió bắc vào. Đương nhiên bọn họ vào sẽ mang theo lá khô, cuối cùng đưa lá khô tới lầu chuông, đại hùng bảo điện, tàng kinh lâu, báo tin mùa đông cho các tăng nhân.
Kiến trúc tận cùng phía bắc chùa là tháp Đại Nhạn, lá khô chẳng thèm để ý tới cái tháp, xoay quanh mấy vòng rồi đi.
Huyền Trang đại sư mặc áo đỏ sậm, ngồi trên cái giường trúc lạnh buốt, ông sở dĩ từ Tê Vân tự trở về là vì ông gõ vỡ một cái mõ.
Đó là chấp niệm của Huyền Trang đại sư, nay ông đã gõ vỡ rồi, lòng thoát khỏi khốn cảnh.
Khi Huyền Trang đại sư gõ vỡ mõ, nói một câu "oan nghiệt", lập tức mặc áo cà sa, không đi hài, chống trượng chín vòng đi chân đất tới thành Trường An, giống như lúc ông đi về phía tây.
Mới đầu chỉ có vài hòa thượng đi cùng, khi đến Khúc Giang, sau lưng Huyền Trang đại sư đã có tới cả nghìn người.
Đợi Huyền Trang đại sư tới cổng thành Trường An thì người theo sau đã đông nghìn nghịt, còn có cả người tay cầm hương, đi một bước vái một cái.
Hoàng đế Lý Trị mặc thường phục rời Hoàng cung ngồi xe ra gặp Huyền Trang đại sư:" Đại sư có cảm ngộ sao?"
Huyền Trang đại sư cười:" Thoáng thấy một góc nhỏ, lão nạp lại như thấy cả thế giới, nực cười, nực cười."
"Đại sư thấy gì thế?"
"Chim sắt bay trên trời, rồng sắt chạy dưới đất, người ở trên đó, không biết bị thiết long giam giữ hay là điều khiển thiết long."
Lý Trị nhíu mày:" Đại sư có tới gần xem không?"
"Lão nạp tới gần một bước, cảnh tượng lui một bước, lão nạp đi có năm bước mà cảnh đã biến mất."
"Đại sư có biết nơi đó ở đâu không?"
Huyền Trang đại sư thở dài:" Dưới Kỳ Kiên Sơn, bên sông Nhược Thủy."
Lý Trị trầm ngâm không nói, mời Huyền Trang đại sư lên xe.
"Đó là điều khiến đại sư hàn thiền bao năm sao?"
Huyền Trang đại sư gật đầu:" Ve mùa đông, ve mùa đông, cứ tưởng sinh mạng chỉ tính bằng tháng, không ngờ lại có con ve sống hai mươi ba năm."
"Có điều chẳng qua là thứ vô căn cứ thôi, lão nạp nhìn thấu, phải quay về với phật rồi.
Lý Trị tiễn Huyền Trang đại sư về chùa Đại Từ Ân rồi về cung, trên đường về mặt mang nụ cười giễu cợt.
Vũ Mị biết tin, đợi sẵn ở trong Thái Cực điện, thấy Lý Trị vừa về, vội vàng tới hỏi:" Bệ hạ, thiếp nghe nói Huyền Trang đại sư đã phá quan, phải chăng có giác ngộ?"
Lý Trị tới lúc này không nhịn được nữa, cười phá lên:" Chẳng qua là nghe nói Phật quốc đã lập, lão hòa thượng không kiên nhẫn được nữa, tới chùa Đại Từ Ân để đợi Vân Na về thôi."
Vũ Mị không tin:" Đại sư đâu tới mức đó."
Lý Trị ngồi xuống sau bàn:" Dưới Kỳ Liên Sơn, bên kia sông Nhược Thủy, có thiết long bay trên không, có địa long bò ngoằn ngoèo dưới đất ... Đó là điều làm đại sư hàn thiền hai mươi ba năm."
Hiển nhiên hắn chỉ coi là cái cớ của Huyền Trang thôi, cố tình nói huyền hoặc.
Vũ Mị lại để ý tới cái khác:" Hai mươi ba năm, hai mươi ba năm... Bệ hạ đó không phải là tuổi của Vân Sơ sao? Thì ra là như thế, hi hi hi, bệ hạ, trên đời có chuyện thú vị như thế, sao không uống một chén?"
Lý Trị cười gật đầu, có điều trước khi phu phụ họ uống rượu, hắn vẫn lệnh Tả Xuân điều tra kỹ khu vực dưới Kỳ Liên Sơn, bên sông Nhược Thủy.
Đến tối được Ngu Tu Dung an bài, Lý Tư xách hộp cơm đi đưa cơm cho Huyền Trang đại sư, thấy bên trong đại điện chật kín hòa thương, vì chỉ có ít đèn tù mù nên bốn bề tối om.
Chỉ có cái đầu trọc của hòa thượng phản xạ chút ảnh sáng, Lý Tư men theo dó đi về phía Huyền Trang đại sư.
Nó đi được một đoạn thì bị hòa thượng béo tóm lấy, ra hiệu cho nó im lặng rồi dắt tay nó ra khỏi đại điện. Lý Tư sợ lắm, may mà nó nhanh chóng nhận ra đó là Khuy Cơ đại sư.
Khuy Cơ đại sư nhận lấy hộp thức ăn:" Thời gian tới đừng đưa cơm, Huyền Trang đại sư đang giảng pháp."
Lý Tư thắc mắc:" Vậy lão hòa thượng không ăn cơm sao?"
Khuy Cơ đại sư cười:" Lão hòa thượng có ăn cơm, cơm của chùa Đại Từ Ân."
"Cơm trong chùa không ngon, cơm nhà cháu mới ngon, hôm nay cháu đưa tới cơm đậu mà lão hòa thượng thích nhất."
Khuy Cơ đại sư xoa đầu nó, đưa nó rời chùa.
Lý Tư về nhà thì cả nhà đều đang đợi nó trong sân, chuyện Huyền Trang đại sư đi bộ về Trường An gây kinh động toàn thành, Vân gia xưa nay luôn được coi là có quan hệ nhạy cảm với ông tất nhiên càng chú ý hơn nơi khác. Mọi người thấy Lý Tư về liền xúm cả tới hỏi chuyện, nghe nó kể lại một lượt, Ngu Tu Dung thất vọng lắm.
Nghe người ở đó nói thì Huyền Trang đại sư một khắc trước còn đang gõ mõ tụng kinh bình thường, đột nhiên bốp một cái gõ vỡ mở, sau đó mặc áo cà sa về luôn.
Không ai rõ là chuyện gì.
Ngu Tu Dung lo lắng lẩm bẩm:" Không biết với nhà ta mà nói là chuyện tốt hay chuyện xấu."
Thôi Dao mím môi nói:" Nếu quân hầu đúng là nhi tử của đại sư, phía đại sư có bất kỳ giác ngộ nào cũng là chuyện tốt."
Ngu Tung Dung đau khổ nói:" Phu quân trước giờ luôn nói là không phải, kể cả trước mặt bệ hạ cũng phủ nhận rồi, hại chúng ta không thể quang minh chính đại hưởng phúc từ đại sư."
(*) Trong chương này tác giả dùng 2 từ hàn thiền, một là thiền trong tọa thiền của Phật, một là thiền là con ve sầu.
Ve sầu sinh ra mùa hè, chết vào mùa thu, cơ bản không có cái gọi là ve sầu mùa đông, nên từ này mang nhiều ý nghĩa ẩn dụ về sinh mệnh ngắn ngủi, về thứ vượt ngoài tầm hiểu biết.