Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 866 - Q4 - Chương 109: Năm Long Sóc Sắp Tới.

Q4 - Chương 109: Năm Long Sóc sắp tới. Q4 - Chương 109: Năm Long Sóc sắp tới.

Hôm sau trời sáng, tiếng chuông chùa Đại Từ Ân bất ngờ gõ tâm mười tám lần, sau đó có rất nhiều hòa thượng lưng đeo hành trang tay cầm thiền trượng rời chùa Đại Từ Ân, rời Trường An, người đi lên Bá Kiều, người tới cầu Hàm Dương, không ai biết họ đi đâu làm gì.

Mọi người chỉ bàn tán vài câu thôi, bây giờ trong thành Trường An đang hết sức tất bật.

Lưu hộ tào sắp chết mệt rồi, hận không thể chia bản thân thành bảy tám phần.

Huyện tôn còn ba tháng nữa thôi là sẽ tới Trường An, mang theo vô số hàng hóa từ thương đội của người Đại Thực, Ba Tư, Tây Vực.

Tới lúc đó chuyện sổ sách sẽ vô cùng kinh hoàng, nếu trước đó mà không hạch toán rõ ràng được sổ sách cũ, huyện tôn sẽ không thể nào tính ra được lợi ích từ chuyến đi.

Thế nên ông ta mượn hơn một trăm trướng phòng từ các đại thương gia trong thành, tham dự hạch toán sổ sách Khúc Giang lý, vì nơi này sẽ là chỗ tập kết hàng hóa.

Triều đình phát ra công báo nói, năm Hiển Khánh sắp kết thúc rồi, thay vào đó là niên hiệu mới Long Sóc.

Còn về phần vì sao thay niên hiệu thì trừ hoàng đế ra không ai quan tâm, cuộc sống vấn thế thôi, nay cương vực Đại Đường ngang tới vạn dặm, toàn quốc thiên tai không dứt, quan phủ ứng phó hợp lý nên không có nạn dân, lưu dân.

Cho nên hoàng đế thích dùng niên hiệu gì thì dùng, không thích thì đổi.

Cả huyện nha Vạn Niên bây giờ nhàn nhã nhất là huyện thừa, chủ bạ và khóa thuế đại sư, bọn họ bây giờ mỗi ngày đều mang cơm đi làm, mỗi ngày đều triệu tập các nha tào trong huyện họp.

Mục đích chỉ có một, đó là học tập nội dung công báo mà triều đình phát xuống hàng tuần, cùng với thánh dụ của bệ hạ, nhất là ( Chiếu xây đông đô) mà hoàng đế phát ra thì mỗi ngày phải đọc, phải học.

Các loại bổ trợ của huyện Vạn Niên bị cấm tiệt rồi, thực ra chỉ có ba vị quan mới bị cấm thôi, số còn lại nghe nói là nộp tiền rồi, cho nên vẫn được hưởng thụ đãi ngộ cũ.

Có câu trên làm sao dưới học vậy, vì Vân Sơ và Ôn Nhu thích nấu quán quán trà, cho lên tư lại hai huyện đều mê món này. Mỗi ngày tới nha môn, chuyện đầu tiên là nấu quán quán trà, ăn với bánh bao hoặc bánh nướng, thế là tinh thần phấn chấn cả ngày.

Bây giờ họp không tiện nấu quán quán trà, thế là mỗi người cầm ái ấm đất nung, lá trà rửa sạch, dùng nước sôi âm. Một ấm trà đặc có thể làm người ta tinh thần nửa ngày.

Chỉ cần ba người kia không phá hoại, đám Lưu hộ tào cũng cho họ thể diện tối thiểu, ngày nào cũng họp tuy lãng phí thời gian, nhưng tiểu lại thông đồng gạt quan trên sang bên lề là chuyện rất kỵ húy. Nên ngày nào yên bình được tốt ngày đó, dù sao cứ kéo dài thời gian sẽ có lợi cho họ, kéo dài tới lúc huyện tôn về là xong.

Khi quan trên lớn tiếng thao thao bất tuyệt, tiểu lại phía dưới nhỏ giọng trao đổi công việc hoặc uống trà.

Chỉ cần Tạ Vinh nói họp xong là mọi người đứng cả dậy đi sạch, đi làm việc mà mình vĩnh viễn làm chẳng hết.

Huyện thừa phụ trách tô dung điều, nhưng mà việc thu thuế đã hoàn thành trước thu hoạch mùa hè rồi, nên hắn muốn làm việc cũng chẳng có việc mà làm.

Chủ bạ phụ trách đất đai, ao hồ, rừng núi, mà ở cái huyện thiếu đất như huyện Vạn Niên, chẳng còn mấy đất đai cho hắn điều động, nên người cần đất khắp nơi, hắn chẳng làm được gì.

Còn về phần khóa thuế đại sứ, trước kia huyện Vạn Niên không có cái chức nên từ trên xuống dưới chẳng biết để người ta làm gì. Dù sao thuế má huyện Vạn Niên nộp thẳng cho thái phủ tự rồi, hộ bộ phái quan viên xuống chẳng quản được.

Hôm nay khi đọc công báo, trên đó có tin tức nói thương đội cực lớn do Vân Sơ dẫn dắt đã tới Đình Châu, mặc dù chuyện này đã bàn tán râm ra trong huyện từ lâu, bây giờ lên cả công báo thế này chúng tỏ triều đình rất coi trọng.

Ba vị quan mới tựa hồ nghe thấy tiếng vó ngựa của Vân Sơ.

Thời gian qua liên tục đụng đầu vào tường, bọn họ rốt cuộc phải đi tìm hiểu vị huyện lệnh tuy không có mặt nhưng bóng dáng xuất hiện khắp nơi này.

Sau khi biết Vân Sơ là người thế nào, Tạ Vinh ngay lập tức muốn rời khỏi huyện Vạn Niên, hắn tới bái kiến Hứa Kính Tông, người ta không tiếp.

Gửi bái thiếp tới nhà Lý Nghĩa Phù cũng không được trả lời, đi tới đâu cũng vậy, nhắc tới Vân Sơ người ta không im lặng cũng lảng đi.

Điều này làm Tạ Vinh mỗi ngày đều sống vô cùng khốn khổ.

Nỗ lực cuối cùng của ba người Tạ Vinh là dâng tấu lên ngự sử đài.

Nhưng giờ dưới tình huống Vân Sơ khai thông thương đạo thành công, sắp mang về một số tiền lớn, với triều đình khắp nơi túng thiếu vì chuyện rời đô, ai muốn đi gây sự với vị thần tài này?

Ngự sử đài trả lời chỉ có hai chữ --- Om sòm.

Lâm vào đường cùng, ba người lại cùng tới Đại lý tự, trình bày huyện lại trong huyện tự ý phân chia thuế má bách tính, nhưng lần này Đại lý tự khanh Trương Văn Quán không phái người tới tra lại nữa.

Tạ Vinh nhận ra được sự kiêng kỵ rõ ràng của Trương Văn Quán với Vân Sơ.

Tới nước này rồi, thủ đoạn trong tay đám Tạ Vinh còn rất ít, dù biết khốn cảnh bây giờ của mình đều nhờ đám tư lại ban cho, bọn họ đành nhịn.

Chứ còn làm sao được?

Thế nên ba người Tạ Vinh ngày ngày mở cuộc họp, mỗi ngày đọc văn chương của hoàng đế, đọc công báo, quan tâm đại sự thiên hạ, dùng đạo lý đường đường giáo huấn đạo tư lại huyện nha phải biết giữ mình trong sạch.

Dù biết chuyện này chẳng ích gì, nhưng phải thể hiện chút cảm giác tồn tại, tự tôn không cho phép họ ngày ngày ngồi trơ ra trong công giải trống vắng.

Còn Lý Tư vẫn ngày ngày đưa cơm cho Huyền Trang đại sư, nhưng nỗ lực của nó có kết quả hơn ba vị kia, Huyền Trang đại sư tựa hồ cũng tiếp nhận sự tồn tại của nó, đôi khi còn giữ lại cùng ăn cơm.

Phàm là trong nhà có món ăn mới, dù chỉ là một nắm hẹ trong mùa đông, Ngu Tu Dung cũng sai Lý Tư sách giỏ đưa tới Kỷ vương phủ cho lão thần tiên nếm thử.

Tình cảm giữa người với người không phải sinh ra đã có, mà do bồi dưỡng ra.

Trong mắt Ngu Tu Dung thì Vân Na xem như hỏng rồi, giờ phải bồi dưỡng Lý Tư, không phải hi vọng đứa bé này lớn lên nắm quyền trong tay, mà là hi vọng nó phú quý lại bình an vui vẻ.

Vũ Mị biết Ngu Tu Dung dùng Lý Tư như chạy vặt chỉ cười mắng nàng quá con buôn tính toán, không quá để bụng, dù sao nàng hiểu tâm ý Ngu Tu Dung, thực sự muốn tốt cho Lý Tư.

Có điều thứ tốt như rau hẹ đáng lẽ phải đưa tới hoàng cung cho phu phụ bọn họ nếm thử chứ?

Trời càng lúc càng lạnh, Tết cũng đang mỗi ngày một gần.

Ngu Tu Dung nhìn xủi cảo cứng như đá trên mành mành làm bằng lau sậy, tự mình gom hết vào cái khay son, đếm được ba mươi sáu cái liền gọi Lý Tư tới.

Lý Tư đang cùng Vân Cẩn gặm băng vội vàng chạy tới, nó thích đưa đồ ăn tới cho lão thần tiên, Kỷ vương sẽ tặng cho nó những món trang sức rất đẹp.

Ngu Tu Dung phá vỡ mộng đẹp của nó:" Mang tới chỗ mẫu hậu con."

Lý Tư vốn đang cười như nắng mai tức thì mồm mếu luôn, không có Vân Na cô cô đi cùng, nó không dám gặp mẫu hậu, dứt khoát nói:" Con không đi."

Ngu Tu Dung đét một cái vào mông Lý Tư làm nó lảo đảo.

"A nương, con sợ lắm."

"Mẫu hậu con mang thai mười tháng mới sinh ra con, không có mẫu hậu con không có con, phải hiếu thảo, biết không?"

"Để Vân Cẩn đi ấy ..." Lý Tư hét lên:

Vân Cẩn ngốc nghếch nghe tỷ tỷ gọi tên mình thì lật đật chạy tới:" Con đi, con đi cho."

Lý Tư nhất định phải đi, nhưng thấy nó sợ như thế, Ngu Tu Dung đành phải cho cả hai đứa ăn mặc thật đẹp, đưa lên xe ngựa ấm áp, đi cùng nhau.

(*) Cẩn là ngọc đẹp nên trước kia mới gọi Vân Cẩn là Mỹ Ngọc Nhi.

Bình Luận (0)
Comment