Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 867 - Q4 - Chương 110: Ăn Sủi Cảo Không Thể Thiếu Dấm Ớt.

Q4 - Chương 110: Ăn sủi cảo không thể thiếu dấm ớt. Q4 - Chương 110: Ăn sủi cảo không thể thiếu dấm ớt.

Cái xe ngựa xa hoa nhất của Vân gia là của An Định Tư công chúa, ngồi cái xe này lợi một cái là ra vào cung cấp rất tiện, nhất là khi mặt trời sắp lặn cổng cung sắp đóng.

Ngu Tu Dung vốn nghĩ hoàng hậu, hoàng đế chẳng thích rau hẹ nhà mình trồng, nghe Xuân ma ma truyền tin hoàng hậu trách mới làm ít xủi cảo trứng hẹ đưa tới.

Sáu gia tướng hộ vệ xe ngựa đi trên Chu Tước đại nhai lạnh run, trong xe mắt Lý Tư đảo tròn, nhìn Vân Cẩm bám vào cửa sổ xe nhìn cảnh phố phường xám xít với vẻ thích thú.

"Lát nữa đệ đi trước giúp tỷ tỷ đánh quỷ."

"A nương nói trên đời không có quỷ."

"Đệ là nam tử tất nhiên không sợ quỷ, tỷ là tiểu nữ tử sợ lắm."

Vân Cẩn vỗ ngực nhận ngay:" Được, vậy để đệ đi trước đánh quỷ cho."

Được Vân Cẩn đảm bảo, Lý Tư thở phào, chỉ cần không phải đối diện trực tiếp với mẫu hậu, nó không sợ.

Tiểu cô nương là công chúa, xe ngựa không lớn, nhưng có bốn bánh, hai con ngựa kéo xe cũng hơi thấp bé. Ngựa nhỏ xe nhỏ, trông rất chất phác đáng yêu, tựa như món đồ chơi trẻ con, nhưng trên nóc xe ngựa khảm một con chim phượng bằng vàng, nói rất rõ vấn đề.

Đi xuyên qua Hoàng Thành không ai ngăn cản, tiến vào Cung Thành, tới đây không thể đi bừa nữa, hoạn quan và ma ma đưa Lý Tư, Vân Cẩn ngồi lên kiệu vai, do bốn ma ma to lớn khiêng vào Hàm Nguyên Điện nơi hoàng hậu ở.

Khi đi qua Lưỡng Nghi Điện, Lý Tư rụt đầu ôm chặt Vân Cẩn, không biết vì sao nó sợ cung điện này lắm.

Trong Hàm Nguyên Điện đèn đuốc sáng rực, có cả hoàng đế và hoàng hậu đang xem vũ đạo, những vũ cơ đó nhảy múa rất chính thống, người lắc lư như dương liễu trước gió, ống tay áo bay bay đẹp lắm, Lý Tư rất hâm mộ.

Vì thế nó đẩy Vân Cẩn đi trước.

Vân Cẩn béo tròn mũm mĩm, hai cái chân ngắn ngủi, nhưng ngực ưỡn lên, tay còn cầm kiếm gỗ dài một thước, bước đi oai hùng.

Hoạn quan thấy như thế là không đúng với lễ nghi, liên kéo Vân Cẩn lại để Lý Tư đi trước.

Vân Cẩn hét ầm lên:" Ta phải đi trước đánh quỷ cho tỷ tỷ."

Hoạn quan vội vàng bịt miệng nó lại sợ ảnh hưởng tới đế hậu, không ngờ Lý Tư đá cho một phát vào chân, đá mạnh tới nổi hoạn quan nghiêng người đi, Vân Cẩn tức thì xoay người chém một phát, nó chém chỉ tới đùi người ta, chưa hả định chém tiếp.

Lý Trị đang xem vũ đạo phát hiện ra hai đứa bé, vẫy tay:" Lại đây cho phụ hoàng xem nào."

Hoạn quan bấy giờ mới lùi sang bên.

Lý Tư tươi cười, đẩy Vân Cẩn tới:" Phụ hoàng đây là Lam Điền hầu trưởng tử Vân Cẩn."

Lý Trị nhìn Vân Cẩn mặt đầy cảnh giác:" Ngươi phòng bị gì thế, a, tay còn cầm kiếm nữa."

Vân Cẩn dũng cảm che chắn cho Lý Tư:" Tỷ tỷ sợ quỷ, cháu phải đi trước giúp tỷ tỷ đánh quỷ."

Lý Trị cười ha hả:" Chỗ này đông người huyên náo, đèn thì lại sáng, sao có quỷ được, có thể thả tỷ tỷ ra được chưa?"

Vân Cẩn nhìn trái nhìn phải, ngẫm nghĩ một lúc thấy Lý Trị nói đúng mới để lộ Lý Tư ra.

Vũ Mị giới thiệu cho Lý Trị:" Đây là đứa nam trong hai đứa sinh đôi nhà Vân Sơ."

Lý Trị nhìn thằng bé lùn một mẩu:" Trông không thông minh lắm."

Lý Tư vội nói:" Vân Cẩn thông minh lắm ạ, đệ ấy đã học xong Thiên tự văn, còn đọc thuộc lòng nữa."

Vũ Mị nheo mắt :" Nói thế là con chưa thuộc Thiên tự văn à? Không phải Vân thị thu nhận một nữ sư phụ lợi hại lắm sao, thế nào mà không dạy nổi trẻ con vậy?"

Lý Tư thấy mẫu hậu không vui, vội vàng giải thích:" Con học thuộc Hiếu Kinh rồi, sư phó nói nữ hài tử biết nhiều làm gì, giữ bổn phận là tốt nhất."

Lý Trị cười to:" Xem như là có kiến thức."

Vũ Mị tới trước mặt Lý Tư, cúi xuống vuốt má nó:" Lại xinh đẹp hơn lần trước một chút rồi."

Vân Cẩn ở bên cãi ngay:" A nương nói tỷ tỷ xinh dẹp nhất."

Vũ Mị nghe vậy thì vui vẻ, vươn tay qua Lý Tư cố ý làm khó đứa bé béo đó, bẹo cái má phính:" So với Vân Na cô cô của ngươi thì sao?"

Vân Cẩn bị Vũ Mị béo má thấy không thoải mái, nhưng nó vẫn nói:" A nương nói Vân Na cô cô là đại mỹ nữ, Tiểu Tư tỷ tỷ là tiểu mỹ nữ."

Lý Tư thấy Vân Cẩn bị mẫu thân bẹo tới mặt đỏ rực lên rồi, nâng khay sủi cảo lên:" Mẫu hậu, a nương bảo con mang sủi cảo tới cho ngươi."

Vũ Mị chuyển sang sủi cảo trên khay son:" Ngon không?"

Vân Cẩn nuốt nước bọt, lanh chanh nói:" Ngon lắm, cháu ăn tới tám cái."

Vũ Mị không nhìn ra trên mặt Vân Cẩn có chút tức giận nào vì vừa bị nàng béo đau, còn hớn hở khoe sủi cảo nhà mình, bật cười nói với Lý Trị:" Thiếp thân đang đói, sai người nấu sủi cảo thử đi."

Lý Trị sao không nhận ra Vũ Mị vừa mới thử Vân Cẩn, xem ra thằng bé này không mấy thông minh, nhưng là đứa đơn thuần lương thiện:" Được, trẫm cũng muốn thử xem món ăn Vân gia thế nào."

"Thiếp và bệ hạ đánh cược đi."

"Ồ, cược cái gì."

"Thiếp cược sủi cảo chưa chín, thái tử đã tới." Vũ Mị cười nhạt:

"Có gì mà cược, Hoằng Nhi xưa nay thân với Tư Nhi, nghe nói muội tử tiến cung thế nào cũng tới, nàng đừng nghĩ nhiều, không tới mức đó."

Vũ Mị gật đầu:" Đúng thế, có lẽ là thiếp nghĩ nhiều thật."

Cung nhân đem sủi cảo đi nấu, Vân Cẩn và Lý Tư ngồi sau bàn thấp, bên trên có các loại mứt, quả khô, bánh.

Vân Cân thò ngay tay ra, bị Lý Tư lườm một cái, thế là nó ngồ ngay ngắn, mắt nhìn phía trước, chỉ là ánh mắt thi thoảng hạ xuống đồng đồ ăn trước mặt.

Hoàng đế và hoàng hậu tiếp tục xem ca vũ, không chú ý tới hai đứa bé.

Lý Tư thấy Vân Cẩn không ngừng nuốt nước bọt liền bóc cho nó ít hạch đào, thông những thứ có vẻ, còn những thứ có thể ăn trực tiếp thì nó không đụng vào, cũng không cho Vân Cẩn ăn.

Kỳ thực Lý Trị và Vũ Mi chưa từng rời mắt khỏi bọn chúng, chỉ là chúng sao có thể phát hiện bị đang bị hoàng đế và hoàng hậu đánh giá. Lý Trị nới:" Xem ra Ngu thị dạy Tư Nhi tốt lắm."

Vũ Mị không vui:" Nhưng làm người ta không thoải mái, tới cha mẹ cũng đề phòng."

"Không phải phòng chúng ta, làm sao phòng được, Ngu thị chỉ dạy Tư Nhi tự bảo vệ bản thân thôi. Nàng định đem nó về tự dạy à?"

"Nếu thiếp muốn đưa về thì đã đưa về từ mấy năm trước, giờ nó đã lớn, có nhận thức tình cảm riêng, ép nó về không hay."

"Thế cũng được có thể thấy Ngu thị rất dụng tâm, biết lễ nghi, biết quan tâm, thế là tốt." Lý Trị nhìn khuê nữ bóc vỏ hạch đào cho thằng bé béo ăn khẽ gật gù vỗ tay, người ngoài trông vào sẽ nghe hắn đang tán thưởng vũ đạo:

Một lúc sau sủi cảo đã nấu xong, cung nhân kiểm tra độc xong bê lên thì Tả Xuân bẩm báo:" Thái tử cận kiến ạ."

Vũ Mị liếc Lý Trị một cái, ý nói thấy chưa, Lý Trị cho vào.

Lý Hoằng vừa đi qua cửa đã cười nói:" Con nghe nói phụ hoàng mẫu hậu đang ăn sủi cảo, món ngon như thế sao có thể thiếu dấm ớt."

Nói rồi đặt một cái khay trước mặt đế hậu, bên trên là hai đĩa sứ, một đựng dấm, một đựng tương ớt đỏ rực.

Bình Luận (0)
Comment