Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 868 - Q4 - Chương 111: Uy Hiếp Ngớ Ngẩn.

Q4 - Chương 111: Uy hiếp ngớ ngẩn. Q4 - Chương 111: Uy hiếp ngớ ngẩn.

Thương đội của Vân Sơ dọc một đường tới Ngọc Môn Quan, tựa như đám mây đen kéo tới, chậm rãi, nhưng không gì cản nổi.

Vân Sơ không biết người Đường đã chuẩn bị sẵn sàng đốn nhận sự xâm nhập về văn hóa chưa, có điều với tính cách của người Đường có vẻ họ không bận tâm lắm, chỉ cần những văn hóa đó dám vào, bọn họ dám tiếp nhận.

Khi thương đội kéo tới dưới chân thành Ngọc Môn Quan, quả nhiên gây ra oanh động cực lớn, trên tường thành tù và liên miên, quân lính mặc giáp rầm rập chạy lên tường thành, nhìn từ dưới lên thấy cả gỗ đá chất đống, nỏ cung, máy ném đá đầy đủ.

Đám tướng quân trên tường thành lúc này nói không chừng đang kích động tới toàn thân run rẩy.

Địch đã tới Ngọc Môn Quan, chứng tỏ hai đại đô hộ phủ An Tây và Bắc Đình đã bị đánh bại.

Rốt cuộc đã tới lượt bọn họ thi triển bản lĩnh rồi.

Vân Sơ đứng ở trên cùng đội ngũ đã ngửi thấy mùi nước vàng đang nấu, bên trong tường thành truyền tới tiếng trống tụ tướng, hiển nhiên bọn họ chuẩn bị cho một cuộc đại chiến.

Cả thương đội kinh hoàng, đủ thứ ngôn ngữ hỗn loạn vang lên, người nổi giận chửi bới xem chừng nghĩ bị lừa rồi, người sợ hãi, một số đang sửa soạn quay đầu bỏ chay.

Ôn Nhu hết sức vất vả dẫn người đi ổn định cục diện, khi người Ba Tư, Đại Thực thấy hắn không ngăn cản người bỏ đi, còn bố trí quân đội chắn phía trước thương đội thì mới trấn an được họ, nhưng xem chừng ai nấy chuẩn bị có chuyện bất trắc là chạy luôn rồi.

Một số ít tiến lên muốn hỏi chuyện, nhưng thấy Vân Sơ một mình đối diện với phía kia, họ đều là người tinh minh, không lên làm phiền y chờ đợi kết quả.

Ngay từ khi tập hợp đội ngũ ở Phật quốc Ôn Nhu đã lường trước được vấn đề này, khi đó hắn phái đi rất nhiều thám báo, chuẩn bị đủ các loại văn thư cần thiết.

Vậy mà thế này đây!

Thứ khốn kiếp nào làm hỏng việc của lão tử?

Ôn Nhu tức giận thúc ngựa lên đầu đội ngũ tìm Vân Sơ, nhìn bầu không khí căng thẳng bao phủ tường thành, thấy khó hiểu:" Bọn họ chưa nhận được văn thư à? Hay thám báo chúng ta phái đi không nói rõ?"

Vân Sơ nhìn lang yên bốc lên thẳng tắp cùng với tiếng võ ngựa sau tường thành dày thì một mình thúc ngựa đi về phía trước:" Đợi xem."

Nếu bị kẻ địch tập kích, thủ tướng đợi tới khi địch tới tận chân thành mới bắt đầu an bài, loại tướng quân đó mà dưới sự chỉ huy của y, y đã chặt đầu cắm lên cờ thị chúng rồi.

Bày ra cái trò này chắc chắn là để cho người Đại Thực, Ba Tư thấy, giống như Chu Du mời Tưởng Cán xem quân đội của mình có hùng tráng không thôi.

Quả nhiên chốc lát sau, cổng thành mở rộng, một đội kỵ binh hơn ba nghìn người xếp hàng chỉnh tề đi ra xếp thành quân trận cánh nhạn.

Ôn Nhu nhìn đám kỵ binh đó mặc áo choàng đỏ rực tức thì cũng hiểu, đám người này khoe mẽ thôi, đi đánh trận chẳng ai dùng thứ vướng víu đó, trong lòng hơi khó chịu, việc này là thừa thãi, đây là khách họ mời tới.

Sau khi kỵ binh đi ra liền tới bộ tốt thiết giáp, thuẫn thủ phía trước, khiêu đãng binh đằng sau, nỏ binh ở giữa rồi ... Một tên béo cưỡi ngựa.

Vân Sơ cực kỳ quen thuộc tên béo này, hắn tên là phương Chính, vốn bị Trương Đông Hải chặt đầu, được Vân Sơ cứu sống, rồi được Vân Na "cảm hóa", thề lấy vàng chuộc tội.

Bây giờ nhìn hắn mặc quan phục tòng ngũ phẩm thì xem ra vàng có tác dụng, đám tỷ phu cũng có tác dụng lớn.

"Sa Châu biệt giá Phương Chính bái kiến quân hầu."

Tên béo đi tới trước mặt Vân Sơ nhảy xuống ngựa thi lệ, lưng cúi rất thấp.

Vân Sơ vẫn ngồi yên trên ngựa chỉ hỏi:" Nhờ họa được phúc sao?"

"Không phải, quân hầu cứu mạng ta, trong nhà mới có thể giúp được, đáng tiếc bây giờ Phương Chính trên người không có thứ gì, muốn báo đáp quân hầu nhưng có lòng mà không có sức."

"Từ Tây Châu biệt giá thành Sa Châu biệt giá, tính ra thì huynh thăng tiến rồi đấy."

Trước mặt Vân Sơ, Phương Chính không vờ vịt nữa, nói nhỏ:" Lão mẫu ta bán cả trang sức mới gom đủ tiền Lý Nghĩa Phù yêu cầu, từ nay về sau ca ca không giúp gì được cho ngươi nữa, chuẩn bị yên ổn làm cái chức này tới hết đời thôi."

Vân Sơ không bình luận gì, chỉ hỏi:" Vậy thì thương đội sau này tới Trường An ra vào, huynh giúp được chứ?"

"Thương đội nhỏ thì giúp được."

"Cứ giao hẹn thế."

Phương Chính chỉ một lá cờ kỵ binh:" Tướng quân mới tới là người Tân La, tên Hắc Xỉ Thường Chi! Trông có vẻ không thân cận với quân hầu."

Ra là Hắc Xỉ Thường Chi à, Vân Sơ phóng ngựa tới rút hoành đao ra xoay trong tay mấy vòng ném thẳng vào tướng kỳ của hắn.

Một tên hàng tướng dưới trướng Vân Sơ trước kia, còn chưa đủ tư cách diễu võ dương oai.

Thấy hoành đao sắp chém gáy tướng kỳ của mình, Hắc Xì Thường Chi vội vàng xông lên, giơ tay bắn lấy chuôi đao, hắn nhắm rất chuẩn xác, thế nhưng lực đạo không đủ, đao trong tay run lên, thiếu chút nữa tuột khỏi tay.

Hắc Xỉ Thường Chi né tránh Vân Sơ không muốn gặp, bây giờ không cách nào tránh được nữa, rời khỏi đội ngũ kỵ binh, hai tay cầm hoành đao đưa lên hoàn trả:" Mạt tướng Hắc Xỉ Thường Chi bái kiến quân hầu."

"Ngựa trắng tua đỏ giáp oai hùng, chẳng phải người thân cung sán tới. Một ngày ngựa chết vàng cũng hết, người thân biến thành khách qua đường." Vân Sơ thở dài:" Hắc Xỉ Thường Chi, ngựa của bản hầu còn chưa chết đâu."

Hắc Xỉ Thường Chi lần nữa chắp tay:" Mạt tướng là hàng tướng, không dám thân cận, sợ gây phiền phức cho quân hầu."

Vân Sơ nheo mắt lại:" Bệ hạ lệnh cho ngươi phòng thủ Ngọc Môn Quan, đó là sự tín nhiệm, ngươi đừng phụ khổ tâm của bệ hạ. Ta nghe nói Bách Tể vương vượt biển tới nước Oa, tới nay vẫn còn phản kháng, Hoa Lang Đồ vẫn ẩn nấp ở Đại Đường tìm cơ hội, chớ dính líu tới người đó."

Hắc Xỉ Thường Chi bình tĩnh đáp:" Mạt tướng nay là thủ tướng Ngọc Môn Quan, không phải thủ tướng quan ải Bách Tể, tất nhiên chỉ trung với Đại Đường, không nhớ nhung gì Bách Tể nữa."

Ánh mắt sắc như chim ưng của Vân Sơ dừng trên người Hắc Xỉ Thường Chi, nhìn tới khi trán Hắc Xỉ Thường Chi lấm tấm mồ hôi mới nói:" Ngươi nhớ như vậy là tốt."

Nói xong quay ngựa trở lại, được Phương Chính tháp tùng, dẫn dắt đội ngũ đi vào Ngọc Môn Quan.

Thương nhân được chọn đi tới đây có ai không khôn ngoan, bình tĩnh lại là họ nhận ra ngay vì sao lại có một màn vừa rồi, chẳng đề trong lòng, kiếm tiền mới quan trọng, mấy trò này chẳng thể thị uy chẳng làm họ sợ hãi. Kiếm được tiền thì họ tới, không kiếm được họ đi, quân Đường uy phong hay không chẳng ảnh hưởng gì.

Ôn Nhu tủm tỉm cười đi tới bên cạnh Hắc Xỉ Thường Chi:" Hắc Xỉ tướng quân, lâu rồi không gặp."

Hắc Xỉ Thường Chi chắp tay:" Bái kiến đại nhân."

Ôn Nhu thân thiết xuống ngựa nắm tay hắn:" Đừng trách quân hầu nghiêm khắc, trong quân có không ít người của Bách kỵ ti, y nghiêm khắc với ngươi chỉ có lợi thôi, không hại gì cả."

Hắc Xỉ Thường Chi khom người:" Mạt tướng hiểu."

"Ngươi chớ quên đại môn phủ Lam Điền hầu mở hướng nào là được rồi."

"Không dám quên."

Ôn Nhu chỉ thương đội đang nô nức kéo vào thành, nói:" Lần khai thông thương đạo này là tâm huyết của quân hầu, vạn vạn lần chớ để xảy ra sai sót gì, chuyện như thế này, đừng để xảy ra lần thứ hai, dù bất kể vì lý do gì."

(*) Bài thơ Vân Sơ về ý nghĩa giống câu “Còn tiền, còn bạc, còn đệ tử hết cơm, hết rượu, hết ông tôi", Vân Sơ nói tau chưa hết cơm đâu, đừng láo.

Bình Luận (0)
Comment