Sủi cảo nhân trứng hẹ đúng là rất ngon, có điều với phu phụ Lý Trị mà nói thì không đáng là gì cả.
Ngu Tu Dung rất thông minh, nàng đưa tới ba mươi sáu cái sủi cảo, vừa vặn cho hai người trưởng thành ăn.
Kết quả Vân Cẩn ăn bốn cái, Lý Tư ăn hai cái, Lý Hoằng ăn mười cái vẫn muốn ăn thêm thì bị Lý Trị đuổi đi.
Thứ tự ăn cũng rất quan trọng.
Lý Hoằng ăn trước một cái, sau đó đút cho Vân Cẩn rồi Lý Tư, thấy Vân Cẩn cứ nhìn mình không chớp thi thoảng đút cho nó một miếng, muội tử hiểu chuyện chỉ ăn thêm một miếng. Lý Hoằng không khách khí, chấm dấm, chấm ớt ăn rất hăng say.
Tới khi còn lại hai mươi cái thì Lý Trị và Vũ Mị mới ăn.
Lý Tư được thưởng một tấm ngọc lung linh, ngọc thạch tốt hay không với nó không có ý nghĩa, trong phòng Vân Na cô cô còn nhiều lắm, nhưng trạm khắc vô cùng tinh xảo, nó rất thích.
Vân Cẩn thì được thưởng miếng như ý vàng, thứ này nựng trĩu tay, nó không thích, muốn đổi con dao nhỏ của Lý Hoằng.
Lý Hoằng tươi cười dẫn hai đứa bé rời khỏi Hàm Nguyên Điện, đi theo tiễn là Xuân ma ma. Vừa ra ngoài nó tức thì mỗi tay xách cổ một đứa, đi như bay về phía Thái Cực Điện, vừa đi vừa mắng:" Hai đứa ngốc này, tới Hàm Nguyên Điện sao không rẽ qua Đông cung để ta dẫn đi?"
Lý Tư hét lên:" Huynh còn mắng muội là đồ ngốc, muội sẽ bảo Vân Na cô cô, bắt huynh trả tiền."
Nghe Lý Tư nhắc tới Vân Na, tim Lý Hoằng thắt lại, đặt hai đứa xuống đất:" Sau này nếu mang đồ ăn vào cung thì để ta mang, hai đứa đừng vào."
Lý Tư bĩu môi:" Muộn vốn chẳng muốn tới."
Xuân ma ma giọng âm u:" Ít ra thì nô tỳ đang thở, thái tử đừng coi nô tỳ là người chết chứ."
Vân Cẩn hiểu lầm kéo váy Xuân ma ma:" Quả gia vừa mua sáu mươi con cừu, mai ma ma tới, chúng ta cùng gặm xương đi."
Xuân ma ma sờ cái bụng nhỏ tròn xoe của mình, thở dài:" Hoàng hậu bắt nô tỳ ăn chay một năm, không được lộ ra vẻ béo ú ngu ngốc."
Vân Cẩn vô tâm nói:" Heo ở Khúc Giang lý suốt ngày ăn chay vẫn béo đấy thôi."
"Ai nói thế?"
"Khi a nương đánh rơi đũa gắp thịt kho của tỷ tỷ, Thôi tiên sinh đã nói thế."
Xuân ma ma hâm mộ nhìn Lý Tư:" Công chúa ăn được thì ăn nhiều vào, nô tỳ không thể ăn nữa."
Lý Tư nhìn bộ dạng tròn xoe của Xuân ma ma, nó biết đó là hậu quả mỗi lần Xuân ma ma tới nhà đều bị Vân Cẩn rủ đi gặm xương, rùng mình nói:" Không ăn nữa, nếu không sẽ không múa được."
Lý Hoằng nghe nội dung bọn họ trò chuyện, ba câu không rời chữ ăn, không nhịn được nói:" Muốn gần dễ lắm, bảo Tiểu Tư đi xin Tôn thần y một phương thuốc là được. Chỉ cần ngươi gầy đi, mẫu hậu sẽ không hạn chế ngươi ăn thịt nữa."
Vân Cẩn cao hứng nhảy lên:" Hay quá, sau này có thể vừa uống thuốc và ăn thịt rồi."
Xuân ma ma tức thì cao hứng tiễn ba người khỏi cung.
Cánh cửa nặng nề đóng lại, ngăn cách ba người bên ngoài. Lý Hoằng quay đầu nhìn cung môn trùng trung, định an ủi muội tử, không ngờ Lý Tư đã bế Vân Cẩn lên xe ngựa, thúc giục mã phu đi cho mau, nó không muốn ở lại nơi này.
Nhìn cái xe ngựa nhỏ được gia tướng hộ tốc vội vàng rời đi, Lý Hoằng cũng muốn theo lắm, cuối cùng dùng hai tay giật mạnh tóc, dẫn hoạn quan, hộ vệ về Đông cung.
Bên trong Hàm Nguyên Điện, ba đứa bé đi rồi, ca vũ hình như chẳng còn gì hay nữa, một về Lưỡng Nghi Điện, một ngây ra tại chỗ.
Xuân ma ma nhìn cởi áo ngoài cho hoàng hậu, nhìn hoàng hậu nằm nghiêng trên giường, đường cong nhấp nhô mê hoặc, cảm thấy hoàng đế không ở đây thật đáng tiếc.
Nàng rón rén đắp tấm chăn mỏng lên người hoàng hậu, Vũ Mị mắng:" Bỏ ra, nóng lắm."
Xuân ma ma vội lấy chăn ra:" Nay nô tỳ đưa tới cho bệ hạ một bát canh?"
Vũ Mị trở mình nhìn Xuân ma ma:" Chúng nói gì sau lưng ta không?"
"Không ạ, không ai nói gì hoàng hậu."
"Thái tử thông minh lắm, có nó ở đó sẽ không có chuyện gì không ổn. Song An Định sợ ta là sự thực."
Xuân ma ma thăm dò:" Hay là đón công chúa về, ở cùng hoàng hậu một thời gian sẽ không cảm thấy xa lạ nữa."
Vũ Mị thở khẽ:" Ta cũng chẳng biết phải ở bên An Định thế nào, thôi đi, đó là số mệnh của nó, tốt hay xấu ở nó."
"Chuẩn bị nước, ta muốn tắm ... Nước lạnh."
Lý Tư và Vân Cẩn trở về thì Ngu Tu Dung đang tắm cho Vân Tam, nó ngồi trong chậu gỗ tay đập nước cười khanh khách liên hồi.
Phải đi qua hai tầng rèm gấm mới tới được chỗ Vân Nam tắm, nơi này rất bí.
Lý Tư đưa tay ra tóm lấy cái trym nhỏ như con tằm của Vân Nam, bị Thôi nương tử bắt lấy tay. May mà Ngu Tu Dung đi lấy khăn lau người không nhìn thấy nếu không thế nào cũng ăn một trận đòn.
Vân Tam thấy ca ca tỷ tỷ về thì vui sướng lên tục đứng ngồi trong chậu nước, làm nước bắt tung tóe khắp nơi.
Đứa bé này đã trọn một tuổi rưỡi rồi, tới giờ chỉ biết kêu a a, không biết gọi a gia, a nương, Ngu Tu Dung lo lắm.
Lý Tư hai tuổi mới biết gọi cô cô, Vân Cẩm sớm nhất, mười tháng đã biết, Vân Cẩn thì mười bốn tháng, cả ba chúng nó đều gọi cô cô trước tiên làm Ngu Tu Dung rất tổn thương.
Không ngờ lần cô cô chúng nó không có nhà, Vân Tam mãi không chịu nói.
Ngu Tu Dung bế Vân Tam ra khỏi nước, lau khô rồi rắc phấn vào khe mông, nách, rồi mới dùng chăn quấn lại giao cho Thôi nương tử.
Đợi Thôi nương tử bế Vân Tam đi rồi, Ngu Tu Dung lau mồ hôi trán hỏi:" Có chuận lợi không?"
Lý Tư gật đầu:" Thuận lợi lắm ạ, phụ hoàng và mẫu hậu đều rất thích, mỗi người ăn mười cái sủi cảo."
Ngu Tu Dung hỏi:" Sao mỗi người ăn mười cái, số còn lại bị ai ăn rồi?"
"Thái tử ca ca, con và Vân Cẩn ăn."
"Ai ăn trước?"
Lý Tư thật thà đáp:" Thái tử ca ca, sau đó là Vân Cẩn, con, phụ hoàng, mẫu hậu ăn cuối."
Ngu Tu Dung hài lòng xoa má Lý Tư, cười nói:" Rửa chân đi, tối nay ngủ cạnh a nương."
Lý Tư cao hứng reo lên, chạy ra ngoài, thấy Vân Cẩn còn chưa đi, quay lại kéo đệ đệ đi rửa chân cùng.
Vân Cẩn, Vân Cẩm đặt lưng xuống là ngủ, hai đứa này từ nhỏ dễ nuôi, không khóc quấy nhiều, Vân Tam thì mở to mắt nhìn trần nhà la hét, Lý Tư chui vào chăn đợi a nương.
Ngu Tu Dung đếm chân bọn trẻ con trước rồi mới lên giường, Lý Tư tức thì nhào vào lòng nàng, tay chân quấn lấy như bạch tuộc, nàng khẽ thở dài ...