Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 870 - Q4 - Chương 113: Mọi Người Đều Đang Thay Đổi.

Q4 - Chương 113: Mọi người đều đang thay đổi. Q4 - Chương 113: Mọi người đều đang thay đổi.

Mùa đông Trường An, ngày nào không có mây che sà thấp kín không trung, không có gió thổi, thì đó là một ngày đẹp trời.

Cho dù trời vẫn rất lạnh, song chẳng ảnh hưởng tới sự náo nhiệt của phường Tấn Xương, giờ ra vào nhiều nhất là người ngoài, người bản địa trừ khi muốn tới Nhà ăn lớn thì cơ bản chẳng ai tới đường phố phường Tấn Xương lấm lét nhìn ngang ngó dọc nữa.

Mười năm kiến thiến, rốt cuộc cũng đưa phường Tấn Xương thành một nơi hợp thể giữa hoa viên, thương nghiệp và nơi ở.

Người Đường rất quê.

Nhất là người vùng ngoài tới kinh thành càng không có kiến thức gì, họ chất phác cho rằng nơi này là chỗ chỉ có quý nhân mới được ở.

Vì bất kể là đường phố sạch sẽ, con ngõ u tĩnh, đi tới đâu cũng thấy cảnh đẹp, dù viện tử nông gia cũng ngay ngắn ngăn nắp, chẳng giống chỗ người bình thường ở.

Vân gia đại trạch viện được kênh nước, rừng trúc ngăn cách biệt lập với xung quanh càng là mục tiêu chính người ta nhòm ngó. Thế là vừa sáng sớm Cửu Phì đã cái ghế tựa bằng trúc, kiếm nơi nhiều nắng nằm xuống, ôm ấm trà uống.

Có hắn nằm đó, người ta không tiện đứng bên trong rừng trúc thập thò nhìn vào Vân gia như trộm nữa.

Trước kia trước đại môn Vân gia có bốn gia tướng cầm đao trông coi, về sau Vân Sơ thấy gia tướng toàn thân giáp trụ không phù hợp hoàn cảnh chỉnh thể, nên quỷ quy củ gia tướng trông cửa chỉ hầu phủ mới có."

Trước đại môn Vân gia trước kia không có trúc, cách một con kênh mới tới rừng trúc cơ. Sau có một cây măng mọc lên, Cửu Phì bẻ đi rồi, chẳng biết vì sao nửa tháng sau có thêm nhiều măng trúc mọc ra, như chúng lớn lên sau một đêm vậy.

May mà móng đại môn có vôi, trúc không ăn sâu vào được, thế là đại môn Vân gia có thêm khóm trúc.

Khi Ngu Tu Dung đi ra ra ngoài cửa, nhìn thấy sau đầu Cửu Phì là khóm trúc xanh rì, không nhịn được cười, bị Thôi Dao nhéo một cái mới nhịn cười mà đi.

Hôm nay là ngày Địch Quang Tự nhị nhi tử của Địch Nhân Kiệt tròn trăm ngày, Ngu Tu Dung là Vân gia đại phụ tất nhiên phải tới dự tiệc.

Tụ hội Địch gia rất nhỏ, khách tham dự địa vị không cao lắm, nhưng rất nhiều người trẻ tuổi.

Thái tử Lý Hoằng không tới, nhưng ủy phái hoạn quan thiếp thân Trương Đại Dụng tới tằng quà.

Lễ vật rất đơn giản, một tấm ngọc bội, một quyển kinh văn. Ngọc bội là được thái tử mang trên người từ nhỏ, kinh văn do chính tay Huyền Trang đại sư sao chép, thái tử đóng dấu.

Trong thời gian đám Vân Sơ, Ôn Nhu không có nhà, Địch Nhân Kiệt không nhàn rỗi, hắn tận dụng danh nghĩa thái tử, kết giao rất nhiều quan viên trẻ.

Những người này phẩm cấp đều rất thấp, thất phẩm thậm chí cửu phẩm đều có, bọn họ có một đặc trưng là con cháu hàn môn, không có quan hệ gì cả.

Quan viên cấp bậc này còn chưa lọt được vào mắt hoàng đế và hoàng hậu, cho nên thân cân với thái tử rất thích hợp.

Vân Sơ trước khi tiến vào Ngọc Môn Quan đã nhận được thư của Địch Nhân Kiệt, trong lá thứ đó chẳng có bí mật gì không thể để người ngoài biết.

Có điều Vân Sơ xem thư xong nói với Ôn Nhu:" Địch Nhân Kiệt đang lung lạc nhân thủ, ngươi thấy sao?"

Ôn Nhu tán thành:" Bây giờ lung lạc, mười năm sau có thể dùng, hai mươi năm nữa có thể trọng dụng."

Vân Sơ có chút bất an:" Sớm quá, ta thấy bây giờ chỉ kết giao tinh anh thôi, đợi mười năm nữa mới lung lạc quy mô lớn."

Ôn Nhu hạ thấp giọng nói:" Sức khỏe bệ hạ yếu, nên có tính toán sớm."

Vân Sơ chẳng thể nói ra, vấn đề là hoàng hậu kia, chỉ có thể nói:" Đừng vội, đừng vội, đợi thêm đi, đôi khi quả hỏng sẽ tự rụng."

Ôn Nhu không hiểu, Vân Sơ xưa nay làm việc lớn gan hào sảng, cả chuyện một mình tới doanh trại địch vẫn chẳng hề do dự, vậy mà đối diện với hoàng đế lại có sự kiên nhẫn ít người sánh bằng.

Nói xong Vân Sơ lại chùm vải kín mặt, thúc con ngựa mận chín tiếp tục tiến lên.

Đội lạc đà lớn nhìn không thấy điểm cuối lặng lẽ tiến lên trong mùa đông khắc nghiệt, chỉ cần một chút gió là cát cuốn theo, bụi đất mù mịt.

Thời đại đó lữ hành đường xa dứt khoát không phải là cuộc du lịch kỳ thú, mà là hành trình gian khổ.

Cũng may con người thời đó có khả năng chịu đựng bền bỉ như lạc đà, dù hoản cản gian nan tới mấy, không ngăn được trái tim hướng về Trường An của họ.

Vân Sơ lúc này hận không thể mọc cánh bay về Trường An trong một ngày.

Cục diện ở Trường An tệ hơn suy nghĩ của Ngu Tu Dung, làm y lo lắng nhất là thay đổi của thái tử, thằng bé đó có vẻ nóng vội mạo hiểm. Mặc dù chưa rõ nguyên nhân khiến Lý Hoằng trở nên như vậy, Vân Sơ vẫn không yên tâm, thái tử không vững vàng, kế hoạch Trường An của y sẽ khó thực hiện.

Ôn Nhu nhìn ra được sự nôn nóng của Vân Sơ, nói:" Nếu ngươi sốt ruột thì dẫn người đi trước, nơi này để cho ta."

Vân Sơ chỉ đội lạc đà dài dằng dặc phía sau:" Không được, không phải ta không tin ngươi, nhưng ta là người đã đưa bọn họ đi, nhất định phải đồng hành với họ tới Trường An."

"Đó là lời ta đã hứa với họ."

Ôn Nhu cảm thán:" Đôi khi ta không hiểu ngươi vì sao có quá nhiều lo lắng, kể cả khi hết thảy đều thuận lợi."

"Ngươi nên học Vân Na một chút, nhìn xem, muội ấy đốt lò trên lưng lạc đà kìa."

Vân Sơ quay đầu nhìn con lạc đà cực lớn chở Vân Na và Trác Mã, nó phải to gấp đôi lạc đà của người Đại Thực.

Từ khi rời Phật quốc, Vân Na luôn cải tạo con lạc đà này, nói chuẩn xác thì Vân Na sai công tượng Ba Tư, Đại Thực giúp nàng cải tạo con lạc đà này thành một căn phòng di động.

Vì căn phòng đó mà nàng bỏ ra cái giá cực cao, thế là đám công tượng vắt hết óc để thỏa mãn nàng.

Tiền được Vân Na trả trước, còn công cụ, vật liệu thì đội ngũ bọn họ không thiếu, thế là trên con lạc đà khổng lồ đó xuất hiện một căn phòng nhỏ mang đậm phong tình Ba Tư.

Còn Vân Na và Trác Mã chính là công chúa và người hầu trong căn phòng như hộp kẹo đó.

Vân Sơ nhìn căn phòng đó rồi, y thấy nơi đó phải gọi là nhà kho của hạn thát Đại Phì mới đúng. Vì trong đó toàn là đồ ăn, có những thứ mà ngay cả hoàng cung Đại Đường cũng không cung cấp nổi.

Vân Na thích ăn chà là, mà trong thương đội thì chà là nhiều không đếm xuể. Đây là lần đầu tiên bọn họ đi xa đến thế, thương nhân Đại Thực mang theo rất nhiều chà là, thứ này để được lâu, có thể ăn như lương thực, lại có thể dùng làm hàng để bán, hết sức thuận tiện.

Căn phòng làm bằng hai lớp da trâu, lại còn đệm một lớp bông, phía dưới là con lạc đà sống, toàn thứ kỵ lửa, vậy mà đốt lò bên trong, không hiểu Vân Na nghĩ cái gì.

Vân Sơ vừa cưỡi ngựa tới gần con lạc đà thì một cánh tay trắng trẻo mịn màng đưa ra, trên đó có chén trà ngọt bốc hơi nghi ngút.

Thế là lời mắng phải nuốt vào, Vân Sơ cầm lấy chén trà uống một ngụm, hơi ấm lan tỏa, người tức thì có tinh thần hơn không ít:" Mặc y phục tử tế vào."

Vân Na nằm ườn ở trên căn phòng, ăn mặc như vũ nữ Ba Tư, lười nhạc đáp:" Ca, chẳng biết cái gì cả, công chúa Đại Thực người ta ăn mặc ít lắm."

Bình Luận (0)
Comment