Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 872 - Q4 - Chương 115: Sa Châu.

Q4 - Chương 115: Sa Châu. Q4 - Chương 115: Sa Châu.

Sau khi có một tiểu nữ tử Đại Thực biết kể chuyện, Vân Na không khác gì được mở ra một thế giới hoàn toàn mới.

"Ca, muội đang nghe chuyện A Lý Ba Ba - Alibaba và bốn mươi tên cướp hay lắm, huynh muốn nghe cùng không?"

"Ca, huynh làm được cái thảm biết bay không? Muội muốn bay về Trường An."

"Ca, tối nay cắm trại nghỉ ngơi huynh mang hết đèn dầu tới cho muội nhé, có khi bên trong có yêu quái đấy."

Vân Sơ tất nhiên biết câu chuyện về Alibaba, biết thảm bay của Aladdin.

Có điều y không cho rằng Vân Na tìm ra được cây đèn chứa yêu quái.

Tiểu nữ hài kia là cuốn Nghìn lẻ một đêm hình người, ý nghĩa sinh mệnh của nó gắn chặt với những câu chuyện, nó sống là để ghi nhớ thật nhiều chuyện trong lòng, sau đó kể cho người muốn nghe.

Vì da dê ghi chép văn tự của người Đại Thực rất đắt, giấy của người Ai Cập lại không tốt, chẳng thể ghi lại những câu chuyện dài như thế.

Nghìn lẻ một đêm không phải có nghìn lẻ một câu chuyện, mà đó là cách nói biểu thị những thứ rất nhiều của người Đại Thực, ví như một trăm lẻ một, một nghìn lẻ một.

Vân Na là người rộng rãi, khi nàng có thứ tốt thì luôn thích chia sẻ cho mọi người hưởng thụ.

Thế là sau khi nghe tiểu nữ hài Đại Thực kể xong, nàng phiên dịch thành tiếng Đại Đường mỗi tối kể cho người khác.

Vân Na kể chuyện chẳng hay gì cả, đứa bé này văn tài chẳng ra làm sao, khi hoa chân múa tay kể cho người ta, nhiều lúc tự cười ngặt ngẽo, làm người nghe chuyện đưa mặt nhìn nhau, chẳng biết buồn cười chỗ nào.

Mỗi khi có chuyện không làm được, Vân Na lại đi tìm ca ca.

Vì thế buổi tối kể chuyện, Vân Na phụ trách khua khoắng chân tay nói năng linh tinh, Vân Sơ đem những lời lẫn lộn ngược xuôi ấy chỉnh sửa lại thành câu chuyện hấp dẫn.

Thế là mọi người mới hiểu thần thái kỳ quái và động tác kỳ lạ của Vân Na.

Phải nói Nghìn lẻ một đêm là tuyển tập câu truyện hay, vốn người Đại Đường chẳng hiểu gì về Đại Thực, thông qua những câu chuyện này biết được thói quen sinh hoạt và tình hình xã hội của họ. Người Đại Thực trong mắt người Đại Đường trở nên hình tượng hóa, không còn mông lúc như trước.

Vân Sơ chẳng biết đây gọi là giao lưu văn hoa hay xâm nhập văn hoa, vì y tin Nghìn lẻ một đêm truyền tới Trường An sẽ được rất nhiều người thích.

Một khi nhiều người thích Nghìn lẻ một đêm, đám chủ nghĩa cơ hội ở phường Bình Khang sẽ biến những câu chuyện này thành phương thức nghệ thuật khác, kiếm một mẻ lớn.

Người Vân Sơ mang theo rất nhiều, tòa binh thành Ngọc Môn Quan không chúa nổi, vì thế Vân Sơ dẫn họ tới Rừng Liễu Đỏ.

Khi Vân Sơ đi, nơi này có mấy nghìn người sống cuộc đời lưu lạc, khi y về Rừng Liễu Đỏ vẫn run rẩy trong gió lạnh, nhưng không thấy bóng người đâu.

Khi đó Tiêu Ngọc Hoa là tên đại vương tự xưng, a phàm đề là trí giả, tuy vương và trí giả bị đa phần người nơi này không ưa. Nhưng không có tên đại vương tự xưng và trí giá không đáng tin đó bảo hộ, đám người lưu lạc kia không cách nào sống được ở Rừng Liễu Đỏ nữa.

Thương đội vào Rừng Liễu Đỏ trú, đi tới con suối sâu trong rừng, Vân Sơ thấy rất nhiều hài cốt.

Khu viện tử dưới hố bị cỏ hoang bao phủ, những người lưu lạc di cư tới đó không biết đi đâu.

Loại chuyện này xảy ra ở hành lang Hà Tây không có gì là lạ, quan phủ chỉ thống trị ít thành trì, không thể chiếu cố được vùng hoang vu rộng lớn bên ngoài.

Tiêu Ngọc Hoa tuy đáng ghét, nhưng hắn đoàn kết được người nơi này giúp họ miễn cưỡng còn sống được, khi hắn và A Phàm Đề đi, nơi này không còn ai lãnh đạo nữa, bọn họ không thể chống lại ngoại địch.

Mà ở mảnh đất này, nhiều nhất là mã tặc, sơn tặc.

"Thứ sử Sa Châu là ai?" Vân Sơ hỏi:

Trương Đông Hải ở bên bẩm báo:" Là Bành Đại Mộc, chỗ dựa là Hứa Kính Tông, không phải người tham lam, ở đây làm tai mắt cho ông ta. Người này đối diện với ai cũng cười, ai tới nhờ cũng giúp, chỉ là giúp xong thì ghi lại gửi cho Hứa Kính Tông."

Những lời này rõ ràng là nói thừa quá rồi, Vân Sơ nhíu mày:" Ai muốn đối phó với Hứa Kính Tông thế, Bách kỵ ti ngươi đâu nghe người khác ... Vậy là Tả Xuân à?"

Trương Đông Hải gật đầu xác nhận.

Chỉ nghe vậy mà Vân Sơ biết Bành Đại Mộc xong đời rồi, y ngồi xuống đống lửa nướng chân cừu, Trương Đông Hải cưỡi ngựa dẫn hơn trăm người đi.

Phương Chính đưa tới không ít lương thực, còn có bảy tám con cừu, một con trâu, không ít muối ... Tới nơi nhìn thấy Trương Đông Hải thì răng và vào nhau cầm cập, đó là hậu di chứng sau khi bị Trương Đông Hải bắt lần trước, hắn sợ Bách kỵ ti tới tận xương tủy rồi.

Đợi khi răng không còn va vào nhau nữa, Phương Chính tới bên đống lửa, đầu kẹp vào giữa hai chân, người vẫn run lên.

Người này cơ bản đã bị phế rồi, không dùng được nữa, giống như hắn nói với Vân Sơ ngoài Ngọc Môn Quan, hắn chỉ muốn làm quan ở Sa Châu tới hết đời.

"Không phải sợ, Đôn Hoàng Lý thị là hoàng tộc, có người thấy chi này có vấn đề, muốn thông qua manh mối xung quanh để tra tới Lý thị hoàng tộc, không liên quan tới chúng ta đâu." Vân Sơ trấn an Phương Chính:

"Cứu ta ..." Phương Chính run run hướng về phía Vân Sơ kêu:

Vân Sơ cúi xuống nhìn hắn:" Khi ta gặp huynh trong nhà lao Bách kỵ ti, huynh cũng đâu thảm hại thế này?"

""Lúc đó ta cho rằng mình sắp chết, tất nhiên là không sợ."

"Không đúng, ta cứu huynh ra, huynh còn hùng hồn nói đi đào vàng chuộc mạng, cuối cùng còn giúp Vân Na xây chùa Kim Phật, khi đó huynh còn chút hào khí."

Môi Phương Chính cứ run bần bật, mãi sau mới nói:" Mấy năm qua, đám tỷ phu luôn giúp ta, giúp được hay không đều giúp. Cho dù ta không thể báo đáp họ, nhưng không thể hại họ, cứu ta với, ta không làm quan nữa được không?"

Vân Sơ cười:" Yên tâm đi, đám tỷ phu của huynh đâu phải phường giá áo túi cơm, đã đưa huynh tới Sa Châu thì ắt phải có tính toán rồi. Dù tên Bành Đại Mộc đó có toi đời, cũng không liên quan tới huynh, nói không chừng huynh gặp lại, đám tỷ phu lại hỗ trợ, nói không chừng thành thứ sử Sa Châu."

"Ngươi nói ta không sao à?"

"Tất nhiên, nếu có thì Trương Đông Hải vừa rồi đã bắt huynh rồi."

"Dù dính líu tới hoàng tộc cũng không sao à?" Phương Chính chưa yên tâm, lần trước Bách kỵ ti tới Khang Cư vì thứ sư, nhưng quan viên từ trên xuống dưới đều chết theo:

"Hoàng tộc gặp xui xẻo hay thứ sử Sa Châu bị tóm cũng chẳng sao, nhưng bắt luôn Sa Châu thì lấy ai quản lý? Đây không phải Tây Vực mà có thể tùy ý huyết tẩy. Đừng lên đi, mọi chuyện đều ổn cả ... Này, ăn thịt ..." Vân Sơ vừa nói vừa đưa xâu thịt đã nướng chín cho Phương Chính:

Lời của Vân Sơ làm Phương Chính được an ủi lớn, nhận lấy xâu thịt ăn, vừa căn một miếng đã chạy mất, đi vào sâu trong rừng, lát sau quay ra, mặt thư thái hơn nhiều.

Bình Luận (0)
Comment