Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 873 - Q4 - Chương 116: Thần Đèn Của Vân Na.

Q4 - Chương 116: Thần đèn của Vân Na. Q4 - Chương 116: Thần đèn của Vân Na.

Khi Phương Chính đi nghỉ ngơi thì Ôn Nhu mang vẻ mặt bơ phờ tới bên đống lửa, ném văn thư cho Vân Sơ:" Hai năm qua chúng ta ở Tây Vực, tin tức phần nào bế tắc, xem hết công bao với quân báo mới biết, bây giờ làm quan khó quá."

Vương Sơ mượn đống lửa xem một hồi đặt sang bên:" Ta nghĩ bệ hạ chủ động khơi lên phong ba là để mọi người khẩn trương, không còn tâm tư nghĩ lung tung nữa, tất cả xoay quanh hoàng đế thì thiên hạ bình an."

Ôn Nhu vừa ăn thịt vừa chỉ văn thư:" Thay đổi chức vị quá thường xuyên càng không phải chuyện tốt, khả năng khiến chính sách gián đoạn, tổn thất với thiên hạ càng lớn."

"Chính trị là tìm điểm cân bằng trong hỗn loạn mà, sẽ đâu vào đó thôi." Vân Sơ không hứng thú với quan trường lớn như Ôn Nhu, thậm chí Đại Đường nhất thời có tổn hại không quá lớn thì y cũng chấp nhận:

Vì mục đích khác nhau.

"Ta nhớ trước kia ngươi có làm một bài thơ, ngoài bụi hoa đào đôi nhánh nở, sông xuân nước ấm vịt hay liền." Ôn Nhu nói:" Cái tên béo thích phá án khứu giác thính hơn cả chó. Hắn nhất định đánh hơi được mùi bất thường, thuận nước đẩy thuyền bị điện hạ ép phải công khai đứng về phía mình, hắn đem tin tức này truyền khắp nơi luôn."

"Chúng ta về cũng phải công khai đứng bên thái tử rồi."

Vân Sơ nghĩ khác:" Chúng ta vẫn nên gần gũi với hoàng đế."

"Bệ hạ của chúng ta cái gì cũng tốt, chỉ có điều thiếu tinh thần gánh vác, ở quá gần bệ hạ không khéo biến thành lá chắn, không thì ma thế mạng."

"Thế nên gần cỡ nào cũng khảo nghiệm chúng ta rồi, lợi ích chúng ta đem lại lớn hơn thì không sợ bị bệ hạ đem ra làm vật hi sinh. Hơn nữa nhất định không thể vì đứng về phía bệ hạ mà đắc tội với hoàng hậu. Tìm được điểm cân bằng giữa hai vị này là chúng ta an toàn."

Ôn Nhu lười nhác vươn mình:" Vậy là vẫn phải đóng vai quan lại mẫn cán rồi, bao giờ lão tử mới có thể buông thả chút."

Vân Sơ dụ dỗ:" Đâu cần vất vả thế, chỉ cần chúng ta tiến hành tới cùng kế hoạch kiến thiết Trường An tới cùng thôi, cứ nhắm một mục tiêu lớn mà tiến sẽ bớt được không ít phiền toái khi lựa chọn."

"Dù phải làm huyện lệnh cả đời à?"

"Thì làm huyện lệnh cả đời đi, nói ra trong số các chức vị của Đại Đường, làm gì có nhiều cái tốt như huyện lệnh Vạn Niên, Trường An."

"Nhất là khi hoàng đế, hoàng hậu đi Lạc Dương thì không khác gì độc tôn một cõi chứ gì?" Ôn Nhu cười rùng rợn:

Hai người nhìn nhau, có cảm giác núi cao rừng thẳm gặp tri âm.

Vân Na một tay dắt Trác Mã, một tay dắt thiếu nữ Đại Thực, tới bên đống lửa, chẳng chút khách khí lấy ba xâu thịt Vân Sơ tốn công nướng tới cháy cạnh, chia cho hai người kia. Nàng một mình một xâu, vừa nhai nuốt, vừa hàm hồ nói:" Ca ca, muội mài đèn cả buổi rồi mà không tìm thấy thần đèn Aladdin."

Ôn Nhu thấy xâu thịt sắp tới miệng không còn nữa thì hậm hực trêu chọc:" Muội đi tìm Lý Hoằng còn hữu dụng hơn thần đèn Aladdin."

Nghe Ôn Nhu nhắc tới Lý Hoằng, Vân Na cũng hơi nhớ nó.

Khi Lý Hoằng còn nhỏ, nó là đối tượng để cho Vân Na đánh, chẳng biết từ khi nào nàng không đánh được nó nữa, cuối cùng bị nó đánh.

Vân Na không nhớ lúc mình đánh Lý Hoằng có nương tay không, dù sao Lý Hoằng đánh nàng, gậy giơ rất câu, cuối cùng đánh lên người chẳng đau gì cả.

Không giống tẩu tẩu, lúc nào cũng đánh thật, đánh bôm bốp chẳng biết thương xót gì.

Lý Hoằng trừ cố ý biến bản thân thành bộ dạng nghèo rớt ra thì cái gì nó cũng có, dù nó không có thì nó mở mồm ra là có.

Bây giờ Vân Na hiểu chuyện hơn nhiều rồi, không đơn thuần như trước kia nữa.

Nên nàng nghĩ Lý Hoằng khống chế trạng thái nghèo khó của nó chính là để kiềm chế lòng tham.

Đại Đường đã có một con rồng vàng bay trên trời đạp mây ban mưa, bên cạnh còn có một con rồng cái, Lý Hoằng là con rồng nhỏ phải ngửa đầu lên nhìn, nịnh nọt hai con rồng lớn cường đại.

Có điều nó vẫn là con rồng, khi lớn lên bầu trời sẽ là của nó.

Vân Na nhớ lại bộ dạng của Lý Hoằng, thật lạ, nàng chẳng nhớ hình dáng thật của nó thế nào, chỉ nhớ bộ dạng ấp úng của nó khi vay tiền mình.

Nó là một con quỷ nghèo.

Vân Na tổng kết lại, sau đó tay nhanh như cắt lấy xâu thịt ca ca vừa nướng chín, thịt cừu ca ca nướng lúc nào cũng ngon.

Kỳ thực so với thịt cừu, ca ca làm thịt hạn thát con ngon hơn, vị ngon thấm vào linh hồn nàng, nàng mãi mãi không quên khi miếng thịt hạn thát vào miệng, tan ở yết hầu, cuối cùng biến thành nước, nuôi dưỡng nàng.

"Đại Phì không chịu đi theo muội." Vân Na tư duy nhảy cóc huých vai ca ca một cái, buồn bã nói:

"Hoang mạc mới là nhà của nó, Trường An không phải."

Vân Sơ trả lời một câu hai ý, y biết Vân Na không chỉ nói tới con hạn thát Đại Phì, còn cả Tắc Lai Mã.

Nghĩ tới Tắc Lai Mã là Vân Na bực bội, nàng thấy mẫu thân là đồ ngốc, không chịu nghe nàng về Trường An, nên nàng không còn tâm tình ăn uống nữa kéo tiểu cô nương Đại Thực và Trác Mã về lều.

Dù thi thoảng có vài chuyện không vừa ý, nhưng về cơ bản Vân Na thấy mình sống rất hạnh phúc, muốn nghe hát thì Trác Mã dùng chất giọng thuần như tuyết sơn hát cho nàng. Muốn nghe chuyện, cuốn sách hình người kể cho nàng nghe đủ các câu truyện mê hoặc về vương quốc trên sa mạc, trên thảo nguyên, hải đảo.

Nàng thấy mình chẳng còn thiếu gì nữa, nên không cần thần đèn Aladdin gì đó, nàng cần gì sẽ tìm ca ca, đó là thần đèn của nàng, chẳng cần gọi ra con yêu quái trọc đầu dọa người khác.

Từ Ngọc Môn Quan tới Đôn Hoàng chỉ mất 200 dặm, Vân Sơ dẫn thương đội đi trong ba ngày.

Vân Sơ không định dẫn đại đội nhân mã vào Đôn Hoàng, nơi Trương Đông Hải phá án thì chẳng có gì hay mà xem, dù có cũng bị phá hết rồi.

Thân là sủng thần của thiên tử, Vân Sơ có nhiều chỗ tiện lợi, vì được hoàng đế tin tưởng, sư tin tưởng đó biến thành quyền lực của y.

Trong thời đại con người dựa vào đạo đức ước thúc, triều đình quản lý quan viên rất lỏng lẻo, yêu cầu lại thấp, vì thế Vân Sơ vừa nhảy nhót hoan hỉ vừa lo lắng.

Hoan hỉ là vì y có thể làm gì tùy thích, có thể vận dụng quyền lực tới cực hạn.

Nhưng chắc chắn không chỉ y làm thế, Vân Sơ thấy mình là người biết khắc chế, có giới hạn đạo đức, không đi quá xa, nhưng người khác thì sao?

Một hai người lạm dụng quyền lực không đáng kể, nhưng nếu số lượng quá nhiều, chính quyền sẽ sụp đổ.

Phải biết rằng thuyền lớn chìm, chuột trên thuyền cũng chết sạch.

Bình Luận (0)
Comment