Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 874 - Q4 - Chương 117: Gian Khổ Làm Ra Rượu Ngon.

Q4 - Chương 117: Gian khổ làm ra rượu ngon. Q4 - Chương 117: Gian khổ làm ra rượu ngon.

Quyền lực của Đại Đường được ước thúc quá đơn giản, điều ấy thể hiện trọn vẹn trên người Trương Đông Hải.

Cái xe tù trước kia giam Vương Hiếu Kiệt, giờ giam Sa Châu thứ sử Bành Đại Mộc, Vân Sơ chẳng hứng thù nhìn người này lấy một cái.

Ngoài ra Trương Đông Hải còn dùng gỗ chắc làm không ít xe tù, trong đó chứa rất không ít nhân vật trước kia Vân Sơ phải hành lễ.

Xung quanh xe tù một đám nam nữ già trẻ y phục đẹp đẻ những bẩn thỉu.

Vì Vương Hếu Kiệt cao lớn, Bành Đại Mộc thì thấp bé, nên khi cho vào xe tù, ông ta phải nhón chân lên giảm bớt hành hạ của cái cũi với cổ và cằm.

Vân Sơ nhìn cảnh đó là biết người này chẳng thể sống được tới Trường An.

Sau khi Bành Đại Mộc bị bắt, chính vụ Sa Châu rơi vào tay Phương Chính, nếu phía Trường An không có an bài nào, hắn sẽ lấy thân phận biệt giá quản lý Sa Châu.

Không bị liên lụy, lại còn có khả năng thăng quan, khí sắc Phương Chính tốt lên thấy rõ.

Xem ra chuyện làm quan đã săn sâu vào máu hắn rồi, tuy sợ Trương Đông Hải tới són đái, hắn vẫn sẵn lòng chống lại sợ hãi, trở thành người có tiếng nói tối cao ở vùng này.

Quyền lực đôi khi chữa được rất nhiều bệnh tật.

Vân Sơ không ném đá xuống giếng với những người gặp tai họa kia, tất nhiên chẳng tặng than trong tuyết, trừ việc cho họ mười bảy con lạc đà giúp đỡ ít người già yếu di chuyển ra thì chẳng làm gì.

Hơn 400 người này tới Trường An, đại khái là còn phải tới Lĩnh Nam.

Nhìn bộ dang dương dương đắc ý của Trương Đông Hải thì rõ đám người kia đã làm chuyện không nên làm, lại còn bị Trương Đông Hải tím được.

Lý Trị đối xử với hoàng tộc Lý thị vô cùng hà khắc, thực ra thì cả Lý Uyên tới, Lý Thế Dân cũng chẳng thích, nguyên nhân không phải vì những người đồng tộc đó phản đối họ, mà vì hoàng tộc Lý thị vốn sở hữu lượng lớn bộ khúc vũ trang.

Ba phòng hoàng tộc Lý thị Lũng Tây có hơn ba vạn bộ khúc, thử hỏi hoàng đế nào thích nổi.

Thế nhưng dù sao cũng là thân thích, Lý Trị không tiện thanh trừng, nên người ra tay là hoàng hậu, không liên quan tới Lý Trị.

Đợi tới lúc đám thân thích không tốt bị xử lý xong xuôi, Lý Trị chỉ cần rơi vài giọt nước mắt, nói vài câu xúc động, mọi người sẽ lại cho rằng hắn là hoàng đế tốt mềm lòng, tội ác do hoàng hậu gây ra.

Hắn chẳng qua là vị hoàng đế không khống chế được hoàng hậu thôi.

Vân Sơ thấy đúng thế thật, Lý Trị cho rằng hắn làm rất tốt, nhưng Vũ Mị tuy mang tiếng ác, xử lý những việc này đang dần dần lập nên cái uy của nàng.

Thương đội tiến vào địa phận Tửu Tuyền, gió bắc mạnh thêm, hành lang Hà Tây không chỉ vẻn vẹn là hành lang cho con người cũng là hành lang của gió.

Mã Tông Sơn, Kỳ Liên Sơn tuyết trắng phau phau, không gian hẹp ở giữa cuồng phong gào thét, cát từ sa mạc, đá từ hoang mạc quay cuồng trong gió.

Con lạc đà đi trên cùng ngẩng cao đầu, mũi hếch lên trời, dũng cảm đối diện với gió cát, còn lạc đà theo sau thì cúi đầu, đóng màng mũi lại mặc cho gió cát quất lên bộ lông màu vàng nâu của chúng.

Cảnh tượng này nhìn xa rất đẹp, biểu hiện ra được tinh thần đấu tranh với gian khó của nhân loại.

Nhưng nỗi khổ trong đó thì chỉ người cưỡi trên lưng lạc đà, lưng chiến mã đang run cầm cập là biết. À, không phải tất cả ... Vân Na và hai tiểu cô nương nằm trong đống lông thú ấm áp ở căn phòng nhỏ ngủ chẳng biết trời trăng gì.

Một con dê đứng xa xa nhìn thương đội khổng lồ đó, mấy con lừa cũng từ khe nứt thấp thò đầu ra ánh mắt tò mò. Hai con sói đi qua đi lại trên hoang nguyên, sau khi ngửa cổ hú mấy tiếng thì chạy xa.

Cùng lúc này ở Trường An, tết Nguyên Tiêu đã qua, người trong thành hình như ai cũng lờ đờ, chẳng có tí tinh thần nào, toàn bộ tinh lực của bọn họ dường như đã tiêu hao hết vào hoạt đồng cuồng hoan Nguyên Tiêu rồi.

Những lễ hội ở Trường An chẳng vì thiếu đi Vân Sơ mà thua kém trước kia, ngược lại đám nhà quê Đại Đường biết làm sao tổ chức lễ Nguyên Tiêu vui vẻ, nói về theo đuổi hoan lạc, Trường An có đi sau ai bao giờ.

Trước kia Tết Nguyên Tiêu, trong phường thị có đăng sơn, dạo chơi, gặp phải năm đặc biệt hoàng gia sẽ tổ chức thủy lục đạo tràng ở Khúc Giang, tế tự vong hồn.

Các hoạt động ấy ít nhiều tính chức lễ nghi nhiều hơn hội hè.

Từ sau khi phường Tấn Xương tổ chức ngày hội mỹ thức, người Trường An không còn thỏa mãn với những hoạt động trong phường Tấn Xương nữa, mới đầu từ một chỗ, giờ đã lan sang toàn thành.

Chỉ là mấy năm qua điệu múa mọi người thích dần bị điệu múa của người Hồ thay thế, các bậc đại gia na vũ vì không để vũ đạo quý giá bị thất truyền, họ cải biến cho điệu múa thêm đẹp đẽ, dùng những chiếc mặt nạ đa sắc màu, những trang phục khoa trương.

Vào Tết Nguyên Tiêu, bọn họ tập trung quy mô lớn ra sức biểu diễn trên đường phố phường thị. Kết quả không tốt, người dân càng say mê với thanh niên ăn mặc kiểu người hồ gõ trống, với nữ tử mùa hồ toàn sôi động. Mà không phải đám người mặc y phục dầy, đeo mặt nạn nhảy múa.

"Giờ na vũ chỉ có thể trừ hung nạp cát ..."

Đó là tiếng kêu bi thương cuối cùng của vũ đạo đại gia sau khi chẳng ai ngó ngàng tới, từ đó, na vũ rút khỏi Trường An, chuyển hướng nông thôn.

Nữ tử Trường An mấy năm qua cũng dần trở nên xinh đẹp, không phải vì tướng mạo các nàng thay đổi, mà các nàng ngày càng biết ăn mặc.

Bất kể các đồ mỹ phẩm, các loại trang sức, cùng với loại y phục mới mẻ khác biệt, đều được nữ tử Trường An tiếp nhận, họ đua nhau xem ai trang điểm đẹp hơn người khác.

Nền tảng cho tất cả thay đổi này là vì cái bụng người Trường An được ăn no rồi.

Khi Vân Sơ mới chỉnh đốn thành Trường An, đại đa số người dân ở đây một ngày chỉ ăn hai bữa, trong đó bữa tối chắc chắn là cháo, vì ăn xong là ngủ, không phải làm gì nữa, nên không cần ăn nhiều.

Giờ thì khác xưa, vì huyện Trường An, Vạn Niên ký hợp đồng cung ứng lương thực với rất nhiều huyện ở Quan Trung, giá lương thực Trường An bình ổn ở mức thấp trong thời gian dài.

Huyện nha hai huyện cũng đưa ra một số hạn chế về thương gia tham gia mua bán, hạn chế về giá cả, khiếp bọn họ phải liên hợp với nhau, mua lượng hàng lớn giảm bớt chi phí hàng hóa và vận chuyển.

Dần dần thương nghiệp trong thành Trường An không còn vì đám huân quý mà lộn xộn nữa, hình thành quy mô sẽ dẫn tới quy phạm ngành nghề.

Trường An cứ thế dần thay đổi ...

(*) Video múa hồ toàn, Đường Chuyên cũng viết về thời Đường nhưng vẫn viết theo kiểu tư duy mọi thứ của Hoa Hạ là nhất, rõ ràng tới bộ này tác giả có cái nhìn cởi mở công bằng hơn rất nhiều về văn hóa các nước.

Bình Luận (0)
Comment