Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 875 - Q4 - Chương 118: Cái Nhà Chẳng Ai Ưa.

Q4 - Chương 118: Cái nhà chẳng ai ưa. Q4 - Chương 118: Cái nhà chẳng ai ưa.

Khi Hùng Tân đại đô đốc Lưu Nhân Quỹ đưa lão thê về Trường An thứ đầu tiên ông ta nhìn thấy là hàng hóa, cơ man nào là hàng hóa, những đống hàng chất cao như ngôi nhà hai tầng.

Nơi gần cổng thành đã biến thành kho hàng cực lớn, hàng hóa được phân loại ở nơi này, sau đó có xe ngựa, xe trâu vận chuyển vào thành, hết sức quy củ, đông mà không hề lộn xộn, vận hành quy củ.

Rời Trường An đã năm năm, Lưu Nhân Quỹ cảm thấy vô cùng xa lạ.

Nhìn Địch Nhân Kiệt béo tốt ra đón mình, Lưu Nhân Quỹ thở dài:" Đúng là cảnh còn người mất."

Thực ra Địch Nhân Kiệt chỉ béo một chút thôi, trên đường người mang cặp mông núng nính không phải ít.

Địch Nhân Kiệt hiểu ý ông ta, cười nói:" Nay người Trường An coi béo là đẹp, nam tử mang bụng mỡ, nữ tử nhiều thịt thừa, mọi người coi đó là biểu tượng của giàu có, không biết là chuyện tốt hay xấu nữa."

Lưu Nhân Quỹ gật đầu, đưa dây cương cho tùy tùng bên cạnh, cùng Địch Nhân Kiệt tản bộ vào thành.

Nhìn nam nam nữ nữ qua lại trên người mang đủ thứ phục sức kỳ quái, ông già tính cách cứng nhắc bảo thù như Lưu Nhân Quỹ thực sự rất phản cảm, chỉ là tố dưỡng cao, không tới mức biểu hiện ra, hỏi:" Vân Sơ vẫn chưa về à?"

"Vâng, đã qua Ngọc Môn Quan được một thời gian rồi, đợi y về, Trường An sẽ có thay đổi lớn. Lợi nhuận thương cổ Đại Thực, Ba Tư mang lại sẽ bù đắp phần nào tổn thất bệ hạ rời đi đông đô."

Một đội xe từ bên đi qua, lớn tiếng xin nhường đường, Lưu Nhân Quỹ liền tránh sang bên. Khi đội xe đi qua, ông phát hiện trên xe chở toàn lương thực, một cái bao trên đó bị rách, lúa mạch trên đó bị xe rung lắc rải ra đất.

Lưu Nhân Quỹ lớn tiếng gọi sa phu, sa phu vội vàng xuống lấy sợi dây thừng buộc chỗ thủng, chắp tay tạ ơn Lưu Nhân Quỹ.

Một ít hạt lúa mạch rơi vãi trên đường hắn chẳng nhặt, cứ thế đánh xe đi mất, người xung quanh cũng bước chân vội vã, chẳng ai chú ý.

Lưu Nhân Quỹ ngồi xuống cẩn thận nhặt hết những hạt lúa mạch vàng rực đó vào khăn tay, sau đó bọc lại cất cẩn thận trong lòng, than:" Xa hoa dâm dật hỏng lề thói."

Địch Nhân Kiệt nén cười:" Vậy tới Lưu công tọa trấn Trường An xoay chuyển lề thói này."

"Các ngươi vận dụng quan hệ đưa lão phu từ Bách Tể về Trường An làm cái gì?"

"Tiên hạ thủ vi cường, thừa lúc bệ hạ chưa quyết định ai làm lưu thủ Trường An, tiến cử ngài lên bệ hạ."

Lưu Nhân Quỹ vuốt râu cười ha hả:" Lão phu làm quan tới người chê quỷ ghét rồi các ngươi còn lão phu về, không sợ tới lúc đó các ngươi không dễ sống à?"

Địch Nhân Kiệt thoải mái nói:" Bọn tiểu tử cần một người thực lực tốt cho bách tính làm chức lưu thủ Trường An này, bản thân vẫn có chút tin tưởng."

"Tính đi tính lại chỉ lão phu là thích hợp thôi sao?"

"Người khác có thích hợp không thì tiểu tử cũng không rõ, nhưng nếu Lưu công làm lưu thủ Trường An, kết quả tệ nhất là bị ngài mắng thôi."

Lưu Nhân Quỹ nhìn hắn:" Năm năm không gặp, không ngờ các ngươi đã triển tới mức thao túng cả đi ở của quan viên rồi sao?"

Địch Nhân Kiệt thở dài:" Chuyện này khiến bọn tiểu tử vận dụng quan hệ tới cực hạn rồi, Vân Sơ phải thuyết phục Anh công, Ôn Nhu nhờ tới lão tổ Ôn gia. Còn phải thùa nhận giáp cốt văn mà tiểu thiếp của Lý Nghĩa Phù làm ra, phải đảm bảo lợi ích của Hứa Kính Tông ở Trường An không bị tổn hại."

"Thái tử nhiều lần mưu cầu ở lại Trường An, bị bệ hạ từ chối, đành hạ yêu cầu, kiến nghị Lưu công thay thế."

"Có thể nói bọn tiểu tử dốc toàn lực làm được một việc, với Đại Đường mà nói vẫn chỉ là chuyện nhỏ."

"Đúng là một cảnh nhân gian phồn hoa." Lưu Nhân Quỹ tựa hồ chẳng nghe thấy Địch Nhân Kiệt nói, ánh mắt chỉ theo đuổi cảnh phố xá huyên náo nhộn nhịp, cảm thán xong lại bảo:" Ta không đi gặp thái tử, ngươi sau này cũng đừng tới gặp ta nhiều làm gì."

Địch Nhân Kiệt nhìn Lưu Nhân Quỹ chui vào xe ngựa, chắp tay vái tạ.

Lưu Nhân Quỹ không đứng về phía bất kỳ bên nào, có lẽ có thể nói nền móng của ông ta ở hoàng đế, nếu như nói ông ta có yêu cầu gì, thì đó là tạo một thế giới hạnh phúc an khang cho bách tính.

Xe ngựa của Lưu Nhân Quỹ hòa vào dòng xe của Chu Tước, đó là một cái xe rất bình thường, chẳng vì chở theo Lưu Nhân Quỹ mà có gì thay đổi.

"Đại Đường của trẫm sẽ không thay đổi."

Lý Trị ngồi trên ghế, hai chân đặt vào cái bụng ấm áp của gấu lớn, bọn họ cũng đang nói chuyện về sự thay đổi trên đường phố Trường An, một số đại thần bất an, muôn đưa ra chính sách hạn chế người Hồ.

Tôn Tư Mạc rời tay khỏi mạch của hắn:" Giang sơn có thay đổi gì không thì lão đạo không biết, nhưng sức khỏe của bệ hạ đang kém đi.

Lý Trị không hiểu:" Sao thế được, gần đây trẫm thấy tinh thần khoan khoái, sao Tôn thần tiên nói lời ấy."

"So với năm ngoái bệ hạ nặng thêm không ít, thần nghĩ chừng hai mươi cân."

Lý Trị đá con gấu lớn một cái:" Đều tại ngươi trở nên béo ú lười biếng, hại trẫm bị liên lụy,"

"Gấu là loài ăn no uống đủ rồi ngủ say, ít vận động sẽ sống lâu, nhưng với con người là đại kỵ, là chuyện tổn hại sinh mạng."

"Tôn thần tiên có thuốc gì để trẫm uống vào toàn bộ bệnh tật tiêu trừ không?"

Tôn Tư Mạc cười ha hả:" Lão đạo cũng muốn có phương thuốc đó lắm, tiếc là không có. Có điều thái y thự được bệ hạ mấy năm qua ra sức nâng đỡ liên tục có tin mừng, sau này thành tựu của họ sẽ vượt qua lão đạo."

"Nếu bệ hạ vẫn ủng hộ hoàng hậu thiết lập phụ anh sở như trước, công của bệ hạ ở mặt y dược cũng sẽ vượt qua lão đạo."

Vũ Mị nãy giờ ngồi bên đợi Tôn Tư Mạc xem bệnh cho hoàng đế, lúc này mới nói:" Đại Đường ta hiện dọc ngang vạn dặm, dù bản cung cũng khó chiếu cố hết phụ nhân trẻ nhỏ thiên hạ."

Tôn Tư Mạc vuốt râu thong thả nói:" Trên đời này đâu có chuyện gì làm là xong ngay được? Từng đời từng đời nối tiếp nhau, rồi sẽ tới một ngày chính sách này sẽ mang lại lợi ích cho vạn dân Đại Đường."

Thái tử Lý Hoằng tiếp lời ngay:" Tôn thần tiên nói phải lắm, chính sách này cần cần đời đời nối tiếp nhau mới được."

Tôn Tư Mạc chẳng có thiện cảm mấy với cái nhà này, nếu chẳng phải là Lý Tư dùng đầu dũi vào bụng ông ta muốn ông ta tới, Tôn Tư Mạc chẳng muốn vào hoàng cung.

Nơi này giết chóc quá nặng, mùi máu ngập ngụa không hợp với người tu đạo như ông ta.

Chủ ý mời Tôn Tư mạc tới kiểm tra sức khỏe cho hoàng đế tất nhiên là của Lý Hoằng, nó hi vọng phụ hoàng khỏe mạnh, nếu có chút bệnh tật gì phải chữa sớm, không để nặng hơn.

Không ngờ tình hình của phụ hoàng không lạc quan, bệnh di truyền của Lý thị không bỏ qua phụ hoàng giờ mơ mồ có dấu hiệu tái phát.

Sức khỏe của Vũ Mị thì tốt tới không thể tốt hơn được nữa, nàng chẳng những khỏe mạnh mà lại lần nữa có thái rồi. Đến chính bản thân nàng cũng chẳng biết là nên buồn hay nên vui.

Dù sao thì thai nhi rất ổn định.

"Trẫm sau này chú ý tu đạo nhiều hơn, chuyện ở triều đường phải nhờ hoàng hậu chú ý nhiều hơn rồi, chuyện lặt vặt chớ làm phiền tới trẫm." Lý Trị nhìn hoàng hậu dặn:

Vũ Mị ngần ngừ nói:" Thiếp chỉ lo làm nhiều sai nhiều, trên triều đã có ngôn luận gà mái gáy sáng rồi."

Lý Trị cười nhạt:" Đây là chuyện riêng của hoàng gia, kẻ lắm lời chém đi."

Lý Hoằng nhìn phụ hoàng mẫu hậu nhường qua nhường lại, trong lòng dâng lên cảm xúc lạ.

Nay chiếu ngục Trường An đã hết chỗ, giờ thân thể phụ hoàng không khỏe, hẳn là lúc mẫu hậu đại khai sát giới.

(*) Thái Bình công chúa sắp ra đời rồi, bóp mũi con nhỏ đó.

Bình Luận (0)
Comment