Sau khi nghiên cứu bản đồ, cùng quan hệ của sư phụ với Anh công, Từ Kính Nghiệp. Lý Hoằng cho rằng, thương đội do sư phụ suất lĩnh tới tám phẩn khả năng bị tập kích từ Thanh Hải.
Tất nhiên Từ Kính Nghiệp sẽ không ra tay, hắn chỉ cần phái con rối đi tấn công là được.
Nhưng nếu thăm dò ra sư phụ không đủ khả năng chống lại, tên đó nói không chừng dốc toàn quân tấn công.
Lý Hoằng thấy bản thân nên có chuẩn bị, nếu sư phụ vì nhất thời sơ ý để Từ Kính Nghiệp đột kích thành công, mình phải có sẵn đường lui cho sư phụ.
Nhưng phải làm sao? Lý Hoằng nghĩ rất lâu không có cách nào, quyết định thương lượng với Địch Nhân Kiệt.
Vì thế Lý Hoằng mang theo Lý Tư đã ăn tới tròn xoe bụng rời Đông cung, tới thẳng nha môn Đại lý tự.
Lý Tư thích chỗ Địch Nhân Kiệt hơn chỗ ca ca, vì trên tường treo đủ các thứ dụng cụ kỳ quái, nó lấy một cái roi da quất chan chát lên bàn, tuy tiếng ồn lớn, nhưng chẳng ảnh hưởng tới Địch Nhân Kiệt và Lý Tư thảo luận.
"Thái tử còn điều chưa biết, năm xưa sau khi Trương Giản Chi thua Từ Kính Nghiệp ở Thổ Cốc Hồn, về tới Trường An muốn mưu cầu quan chức, nhưng bị bọn thần từ chối. Thế là hắn tức giận quay lại Thổ Cốc Hồn, nay thành mưu chủ cho Từ Kính Nghiệp.
Lý Hoằng ồ một tiếng:" Mưu chủ này là để mưu hại Từ Kính Nghiệp đúng không? Nhưng sau lưng Từ Kính Nghiệp có Anh công giúp đỡ, Trương Giản Chi có ứng phó được với tình hình phức tạp ở Thổ Cốc Hồn không?"
Địch Nhân Kiệt khẽ thở dài:" Trương Giải Chi có tài tể phụ."
Lý Hoằng không hiểu:" Vì sao lại đưa một người có tài tể phụ tới loạn quân? Cô đang cầu hiền tài như khát nước, có thể đưa về không?"
"Trương Giản Chi tâm khí cao ngạo, năng lực thì có nhưng hắn là nhân vật có tướng ưng thị lang cố, thái tử không giá ngự được? Thần từng trao đổi với Vân Sơ, cùng cho rằng, Trương Giản Chi là người có thể phó thác việc lớn, nhưng dùng xong phải vứt bỏ ngay, nếu không nuôi hổ gây họa."
Mắt Lý Hoằng sáng lên, ưng thị lang cố chính là lời đánh giá giành cho Tư Mã Ý, không biết tài hoa có sánh được với Tư Mã Ý không?
Địch Nhân Kiệt thấy Lý Hoằng nổi ý mến tài, nói:" Điện hạ không cần để ý tới Trương Giản Chi, Đại Đường ta nhân tài lớp lớp, không cần dùng nhân vật nguy hiểm như vậy."
"Thần đã tìm cho bệ hạ một người, chỉ cần người này vào Đông làm tán khách, điện hạ sẽ không phải phiền lòng vì chuyện lặt vặt ở Đông Cung nữa."
Lý Hoằng mừng rỡ:" Ngươi này là ai? Ở đâu?"
"Lâu Sư Đức, tiến sĩ năm Hiển Khánh thứ hai, giỏi cả văn lẫn võ, có thể coi là nhân tuyển số một."
…….. ………..
Tiểu hoa sảnh.
Lâu Sư Đức ôm cái bụng to ngồi trên chiếc ghế mây do phường Tấn Xương chế tác, nhàn nhã nhìn hoa mai ngoài cửa sổ.
Hoa còn chưa nở, mới nhú lên chút nụ ở đầu cành.
Trong thành Trường An, dù có là hoa mai cũng nở muộn hơn ở Giang Nam.
Một tiểu cô nương để tóc hai chỏm từ cửa thò đầu vào, cảnh giác nhìn Lâu Sư Đức tựa ngủ tựa không, sau đó nó hạ thấp người xuống ròn rén đi tới bên bàn. Trên bàn có một cái đĩa bánh hoa quế màu vàng nhạt, hương thơm mê người.
Tiếp ngay đó ở cửa xuất hiện hai cái đầu, bọn chúng hồi hộp nhìn tỷ tỷ ngồi trên mặt đất di chuyển cực chậm, hi vọng tỷ tỷ thành công.
Lâu Sư Đức bây giờ không còn tâm tư ngắm mai nữa, hắn chỉ nghĩ cách làm sao thoát được con quỷ khó ưa Địch Nhân Kiệt.
Cứ suốt ngày tình cờ gặp Địch Nhân Kiệt làm Lâu Sư Đức rất bất lực.
Một tên lang trung thanh danh thối hoắc ở Đại lý tự, vậy mà cứ suốt ngày tình cờ gặp một vị giám sát ngu hầu nhỏ xíu tòng bát phẩm như hắn là chuyện không tốt.
Ai chẳng biết Địch Nhân Kiệt là chó săn của thái tử, Địch Nhân Kiệt tìm hắn, khả năng cao nhất là lôi kéo hắn cùng làm chó săn cho thái tử.
Lâu Sư Đức muốn làm một tướng quân, một là văn chức chuyển võ chức sẽ thăng tiến nhanh chóng. Nếu như có thể tìm một nơi gian khổ, vất vả vài năm, kiếm lấy ít công lao là có thể vượt qua được giải phân cách của quan viên, đạt tới quan lục phẩm.
Sau lục phẩm thì phải làm văn chức, Lâu Sư Đức thấy bản lĩnh của mình thừa sức làm tốt võ chức, đợi được cái võ chức phẩm cao không quyền thì lại chuyển văn chức. Dù sao lão tử xuất thân tiến sĩ quang minh chính đại.
Một cánh tay nhỏ bé trắng nõn từ bên bàn thò ra, sau đó mò mấp xung quanh, cánh tay nó quá ngắn, không với tới đĩa bánh. Lâu Sư Đức đẩy đĩa bánh tới bên mép bàn, chuẩn bị tiếp tục nghĩ xem làm sao thoát vũng lầy này để tới quân đội lập nghiệp.
Hắn năm nay đã qua ba mươi rồi, không còn thời gian lỡ dở nữa, nếu không mau chóng nghĩ ra cách, e rằng thành tựu đời này có hạn.
Choang!
Lâu Sư Đức giật mình quay sang, nhìn đĩa bánh rơi lên đầu khuê nữ kia, bánh rơi xuống đất, còn khuê nữ kia ôm đầu khóc nức nở.
Ôi, sao lại ngốc thế chứ? Lâu Sư Đức thở dài bế khuê nữ lên, đặt trên cái bụng to của mình, kiểm tra đầu nó, thấy chỉ xưng lên một cục, liền bế nó đi nhặt bánh rơi.
Hai đứa bé ở cửa rất nghĩa khí không chạy mà cúi đầu đi vào, chuẩn bị tiếp nhận đại bá trách mắng.
Lâu Sư Đức không trừng phạt chúng mà nhặt bách lên thổi sạch chia cho ba đứa bé ăn.
Lâu gia thời xa xưa lắm rồi có một vị tổ tông từng làm quận thủ hai nghìn thạch, nhưng lâu, thực sự lâu quá rồi, nên giờ họ là hàn môn.
Tuy chẳng giàu có gì, song tổ tiên để lại cho một tiểu trạch viện ở Trường An, nên hắn có chỗ dung thân.
Dù gì hắn cũng là quan, nên hai đứa bé nhà đệ đệ được đưa tới Trường An để đại bá trông nom. Vì tỉ lệ trẻ con chết yểu ở Trường An rất nhỏ, dù xuất hiện loại bệnh dữ như thiên hoa (đậu mùa), thì cũng có lão thần tiên tọa trấn rồi, vạn tà tránh xa.
Bánh hoa quế là do Vương thị lão bà của Địch Nhân Kiệt đưa tới, lão bà của hắn rất thích qua lại với Vương thị, nghĩ rằng tiếp xúc với Vương thị có thể quen với Lam Điền hầu phu nhân. Nếu có giao tình với Vân gia, như vậy có thể làm chút mua bán nhỏ ở Trường An, bù đắp chi phí gia dụng.
Nhìn ba đứa bé cầm bánh hoa quế ăn ngon lành, Lâu Sư Đức xoa đầu chúng, quyết định lờ Địch Nhân Kiệt đi.
Mình có tài cán, muốn quan cao tước dày thì dùng bản lĩnh mà lấy, không cần đi làm chó săn cho thái tử, đem tính mạng cả nhà trói buộc vào thái tử thực sự không ổn.
Lý gia bọn họ có tiền án mưu hại thái tử, bất kể thái tử được sủng ái thế nào thì cũng không vững.
Như Lý Thừa Càn vậy mà có một ngày bị phế truất, ai đảm bảo được Lý Hoằng không có ngày đó.
"Không đáng ..." Lâu Sư Đức vỗ vỗ bụng mình lẩm bẩm:
(*) Lâu Sư Đức là người nói ra câu thành ngữ nhổ nước bọt tự khô, trong số thanh quan Trung Quốc, ông này mình thích nhất đọc chuyện về ông ấy thấy rất phục, kiểu như Ngụy Trưng, Hải Thụy thì thực sự chỉ đọc đã thấy ghét.
Nói về Lâu Sư Đức chỉ cần một câu thế này, bao dung được điều người ta không thể bao dung.
Ông là một trong số tể tướng giỏi nhất nhà Đường, sánh với bộ đôi Phòng – Đỗ.