Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 878 - Q4 - Chương 121: Hàng Rẻ Chất Lượng. (1)

Q4 - Chương 121: Hàng rẻ chất lượng. (1) Q4 - Chương 121: Hàng rẻ chất lượng. (1)

Quyết định rồi, thấy ba đứa bé ăn xong bánh, Lâu Sư Đức lấy ít giấy đã dùng, cho bọn chúng vẽ lung tung lên đó, chúng chưa biết chữ không sao, trước tiên làm quen với giấy bút mực đã.

Vưu thị hớn hở đi vào, thấy đĩa trên bàn đã trống thì vui mừng nói với Lâu Sư Đức:" Phu quân, Lam Điền hầu phu nhân nói cây gai huyện Nguyên Vũ quê chúng ta là thứ tốt, nói Trường An thiếu thứ này, hi vọng có thể lập xưởng ở Nguyên Vũ."

Lâu Sư Đức nhìn phu nhân kích động tới đỏ mặt:" Trường An này mà lại thiếu gai thiếu thừng à?"

Thấy trượng phu không vui, Vưu thị vội nói:" Người ta coi trọng không phải là gai hay thừng, Lam Điền hầu phu nhân nói, lá gai có thể nuôi lợn, nuôi dê. Huyền Nguyên Vũ cách Lạc Dương không xa, đợi Lạc Dương thành đông đô, trong thành sẽ có rất nhiều quý nhân, cần nhiều thịt."

"Tới khi đó bảo nhị đệ, tam đệ triệu tập hương nông trồng gai, sau đó nuôi lợn, nuôi dê. Thiếp còn nghe nói, Nhà ăn lớn ở phường Tấn Xương sẽ mở ở Lạc Dương. Khi đó lợn dê chúng ta nuôi có thể bán cho Nhà ăn lớn. Chỉ cần nuôi cho sạch sẽ, họ sẽ mua với giá cao."

Lâu Sư Đức cười:" Chuyện lớn như vậy nhà chúng ta sao làm được?"

Vưu thị đuổi ba đứa bé đi như đuổi gà, đóng cửa lại một cái ngồi lên đùi Lâu Sư Đức, thổi hơi vào tai hắn ta:" Lam Điền hầu phu nhân nói bọn họ không thiếu tiền, chỉ thiếu vài người có tiếng nói ở đương địa, tới khi đó hầu phủ sẽ phái quản sự tới, dựa theo mô hình Khúc Giang lý, lập cơ sở chăn nuôi ở huyện Nguyên Vũ."

Lâu Sư Đức ôm thân thể đầy đặn của thê tử, xoay người nàng lại vỗ đét vào mông:" Nàng thấy chúng ta có tiếng nói ở huyện Nguyên Vũ à?"

Vưu thị rúc đầu vào lòng Lâu Sư Đức cười khúc khích:" Lam Điền hầu phu nhân nói thế có ý là tiếng nói có ảnh hưởng tới hương nông, không phải là ảnh hưởng được tới huyện lệnh."

"Tới khi ấy à, nhị đệ, tam đệ thêm vào ba ca ca của thiếp sẽ làm việc này ổn thỏa mà."

Nghe thê tử nói thế, Lâu Sư Đức giật mình đẩy nàng khỏi lòng, nghiêm mặt nói:" Nàng đồng ý rồi sao?"

Vưu thị bị trượng phu đối xử thô bạo có chút tủi thân:" Chuyện tốt như thế ..."

Lâu Sư Đức sắc mặt biến đổi mấy lần, cuối cùng thở dài:" Nếu ta vào Đông cung làm việc thì nàng thấy sao?"

Vưu thị ngớ người, ngay lập tức hớn hở hôn như mưa lên mặt trượng phu:" Đây là phúc phận quá lớn."

Lâu Sư Đức thở dài:" Nếu ta là kẻ tầm thường, đây chắc chắn là phúc phận lớn, đáng tiếc phu quân nàng lòng có càn khôn, đây chẳng phải chuyện tốt nữa."

"Phu nhân ơi, nàng không hiểu triều đường nguy hiểm, phu quân nàng nay là tòng bát phẩm chính giám sát ngu hầu, vì quan chức quá nhỏ nên mọi phong ba trên triều mới không ảnh hưởng."

"Cho ta chút thời gian, ta lập công lao, quan chức đi lên, cũng có thêm kiến thức mới có năng lực giữ mình. Từ đó xem chiều hướng mà lựa chọn."

"Giờ ta chỉ cần vào Đông cung, trước tiên mang tiếng nịnh bợ tiến thân, sau này nhà ta gắn chặt với Đông cung, một khi có biến sẽ bị vạ lây."

Vưu thị không hiểu:" Nhưng đó là thái tử mà."

Lâu Sư Đức cười nói:" Chính vì là thái tử, cho nên nhà ta có liên quan với Đông cung sẽ phải đối diện trực tiếp với quyền lực tới từ trung xu Đại Đường."

"Thân thích hoàng gia như Trường Tôn gia còn không thoát được kiếp nạn, nói gì tới nhà ta. Một sai lầm nho nhỏ thôi cũng đủ làm nhà chúng ta chết không đất chôn."

Vưu thị tiếp tục thủ thỉ:" Lam Điền hầu phu nhân nói, rễ gai có thể làm thuốc, bổ âm an thai, trị bệnh phiền muộn trước sau khi sinh. Thân gai có thể làm giấy ..."

Lâu Sư Đức nghe thê tử nói vậy thì biết không cách nào khiến nàng quay đầu nữa, hắn đứng dậy khoác áo lên, chuẩn bị ra ngoài.

Vưu thị chột dạ, tưởng làm trượng phu giận rồi:" Phu quân định đi đâu à?"

Lâu Sư Đức gật đầu:" Nếu như Địch Nhân Kiệt thuyết phục được nàng, vậy phía huyện Nguyên Vũ nhất định cũng đã thu được tin. Nhị đệ, tam đệ với huynh đệ nhà mẹ đẻ nàng sẽ không thể từ chối."

"Ngươi ta đã làm tới mức này, vi phu rất muốn hỏi Địch Nhân Kiệt, Lâu Sư Đức ta tài đức gì mà khiến họ nguyện trả giá lớn như thế chiêu mộ ta."

Vưu thị tức vui mừng giúp trượng phu mặc y phục, lấy ngón tay chọc gương mặt hắn:" Phu quân thiếp là nhân kiệt một đời, sao không xứng với họ bỏ tâm tư lôi kéo."

Địch Nhân Kiệt đang làm việc trong quan giải Đại lý tự thì nghe nói Lâu Sư Đức tới bái phỏng, vội vàng ra cửa nghênh tiếp, vừa thấy Lâu Sư Đức là nắm lấy bàn tay nần nẫn thịt của hắn, ân cần nói:" Mau mau vào uống quán quán trà."

Lâu Sư Đức thì Địch Nhân Kiệt thân hình tròn trịa không kém gì mình, nói thẳng:" Địch huynh thân ở vị trí cao, vì sao tốn tâm tư chiêu lãm tiểu lại nhỏ như ta?"

Địch Nhân Kiệt kéo Lâu Sư Đức vào công giải, cười tươi nói:" Với nhân tài như Lâu huynh, hiện giờ chỉ tốn ít tiền là có, để thêm thời gian, huynh bay lên trời thì dù bỏ núi vàng núi bạc cũng không lọt vào mắt."

Lâu Sư Đức nhận lấy chén trà Địch Nhân Kiệt đưa cho, vẫn nghi hoặc:" Địch huynh đánh giá cao mỗ rồi, không sợ mỗ ngu ngốc không dùng được việc lớn."

"Có người tin vào Lâu huynh hơn huynh đấy."

"Không biết là vị đại hiền nào?"

Địch Nhân Kiệt nhếch môi:" Chỉ là một tên võ phu thôi."

Lâu Sư Đức thấy người ta không chịu nói thì không truy hỏi nữa:" Ngàn vàng mua xương ngựa cũng chỉ đến thế, nếu vị đại hiền kia nhận định Lâu mỗ đáng dùng, vậy Lâu mỗ nghe theo."

Địch Nhân Kiệt ngớ người:" Lâu huynh trước đó nhất quyết không chịu, sao bây giờ lại theo, Địch mỗ còn nghĩ chưa đủ lòng thành khiến Lâu huynh đổi chí."

Lâu Sư Đức nhìn thẳng hắn đáp:" Người ta đề cao quá mức rồi, nếu không tiếp nhận ắt chuốc lấy họa."

Địch Nhân Kiệt nghiêm túc nói:" Bọn ta không phải loại tiểu nhân vô sỉ như thế."

Lâu Sư Đức cười ha hả:" Hôm qua là thánh nhân, hôm nay là đạo tặc chỉ trong một ý nghĩ, Lâu Sư Đức đã hưởng thịt thì phải chuẩn bị để người ta coi như thịt."

"Có điều, vào Đông cung cũng được, mỗ chỉ là tiểu lại, song không thể đối xử với mỗ như tiểu lại."

(*) Dựa trên câu chuyện có thật.

Một ngày đẹp trời Vũ đế rủ Địch Béo tới uống trà ôn chuyện cũ: Béo, biết vì sao được trọng dụng không?

Địch Béo: Đệ giỏi quá mà, ai chẳng biết.

Vũ đế: Sư Đức tiến cử đó, nếu không tỷ có biết đệ là ai đách đâu.

Từ đó Địch Béo hổ thẹn mà sửa đổi, không hếch mặt lên trời mà sống nữa, sau này thành quốc lão đức cao vọng trọng.

Bình Luận (0)
Comment