Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 879 - Q4 - Chương 122: Hàng Rẻ Chất Lượng. (2)

Q4 - Chương 122: Hàng rẻ chất lượng. (2) Q4 - Chương 122: Hàng rẻ chất lượng. (2)

Con người là một loại sinh vật kỳ quái.

Bề ngoài của con người mức độ lớn do vị trí cấp cho, chỉ cần đưa cho một vị trí, trong thời gian ngắn người đó sẽ có hành vi tương xứng vị trí.

Khi còn là tiểu lại nhỏ có lẽ người đó vâng vâng dạ dạ, một khi hôm sau thành huyện lệnh, tin ta đi, chưa tới mười ngày, ngươi sẽ thấy uy nghi tương xứng với một vị huyện lệnh.

Cái chuyện chuyển hóa nhân vật đơn giản đó với người như Lâu Sư Đức mà nói là chuyện vặt.

Trong Đông cung của Lý Hoằng trừ Chiêm sự phủ ra còn có Môn hạ phường, Soái canh lệnh, Phó tam khanh, Tả hữu vệ, Thái tử tân khách cùng với đồ thư quán. Có điều về chỉnh thể mà nói, vẫn lấy giáo dục thái tử, và xử lý sự vụ trong phạm vi Đông cung làm đấu.

Ngoại trừ cơ cấu và quan lại mà triều đình bố trí còn thiết lập đại phu, thứ tử, tiên mã, xá nhân, chiêm sự, gia lệnh thừa.

Khi thái tử đại hôn, triều đình phải bố trí lục soái, tự nhân, cung nga, nội đình ... Như thế Đông cung sẽ biến thành một triều đình cỡ nhỏ.

Lý Hoằng đặt cược lớn lên Lâu Sư Đức, trực tiếp cho hắn vị trí gia lệnh thừa, khiến hắn từ quan viên tòng bát phẩm sau một đêm thành quan viên lục phẩm đường đường.

Lâu Sơ Đức bụng tròn sải bước tiêu diêu đi vào Đông cung, vòng quanh nửa ngày rồi hốt hoảng bỏ chạy ...

Hắn chưa bao giờ nghe nói, chưa bao giờ nhìn thấy thái tử bần cùng như vậy.

Cái Đông cung này chưa nói kho tiền trống không, mà cái kho duy nhất còn chứa những thứ như ớt, củ cải đỏ, hành tím, cải trắng và .... Ít lương thực.

Khi Lâu Sư Đức đang tính làm sao thoát lý Đông cung tìm lối đi khác thì hắn gặp thái tử Lý Hoằng.

Khi đó thái tử đang ăn cơm, thấy Lâu Sư Đức, thái tử liền ngừng ăn, nhiệt tình mời hắn ăn cùng.

Đây là hành vi rất thất lễ, nhưng Lâu Sư Đức nhìn thấy đối mắt thái tử rất sáng, cùng sự nhiệt tình phát ra từ nội tâm liền nhận lời ngồi xuống.

Cơm nước của thái tử đơn giản lắm, cừu hầm củ cải, đậu hũ, cải xào ớt thêm bát canh rau cải trắng. Cơm là gạo trắng độn với cốc.

Thái tử đem món thịt duy nhất mời Lâu Sư Đức, còn bản thân chan canh rau, ăn rất ngon.

Đây là thứ không làm giả được, nhìn cách thái tử ăn là hắn biết ngay.

Lâu Sư Đức nhìn thái tử ăn hết cơm, sau đó đổ nước canh vào bát, húp tới không còn một hạt cơm nào sót lại.

Thái tử ăn xong thì Lâu Sư Đức cũng ăn xong, học theo thái tử dùng nước canh tráng bát uống hết.

Người Đường khi ăn không nói, đương nhiên ăn ở Vân gia là ngoại lệ, trong bữa cơm, Lý Hoằng luôn lắm lời nhất.

Lâu Sư Đức nhìn xung quanh, tất cả mọi thứ ở nơi này đều nhuốm một màu cũ kỹ làm người ta xót xa:" Thái tử sống đơn giản quá rồi."

Lý Hoằng thật lòng nói:" Lâu lệnh thừa nói đúng đấy, cô vương chẳng phải là người sùng bái sự đơn giản, thế nhưng Đông cung thế này, cô vương đành nhận lấy cái danh chất phác mà thôi."

Lâu Sư Đức hơi nghiêng người nói:" Thần nghe nói thái tử bốn tuổi có đất phong, cho dù kinh doanh không tốt, cũng đâu tới mức thiếu chi tiêu hàng ngày."

"Đất phong của cô vương giàu có, mỗi năm sản xuất không ít, thế nhưng Đại Đường quốc thổ rộng lớn, luôn có bách tính gặp nạn. Hà Bắc mất mùa, cô vương đem lương thực cứu tế, Lũng Hữu bị hạn, lương thực chẳng còn ... Tóm lại chỉ cần thiên hạ cần cứu tế, cô vương đem sản xuất ở đất phong đi chi viện."

Lâu Sư Đức cau mày:" Sao có thể thế được chứ?"

Lý Hoằng hào sảng phất tay:" Đông cung nay chỉ có một mình cô, có tiền, có lương thực trả cho chúc quan là cô vương thỏa mãn rồi."

Lâu Sư Đức bị lời thái tử làm xúc động, khuyên gián:" Điện hạ là trữ quân, nêu suy nghi không đủ, không thể khiến người dưới nghe theo. Cho dù điện hạ có lòng yêu dân cũng nên có hạn, vạn vạn lần không thể để tổn hại uy phong của điện hạ đi chẩn tế nạn dân."

"Lâu dần những người nhận lợi tức từ đất phong của điện hạ sẽ quen, chỉ cần gặp thiên tai sẽ ngay lập tức xin điện hạ cứu tế."

"Như thế trong mắt họ điện hạ không còn là trữ quân uy nghiêm nữa, mà là người dễ bắt nạt thôi."

Lý Hoằng cười:" Thế có làm sao, chỉ cần tiến lương dùng cho bách tính, cô vương sẽ không oán trách. Như mấy năm qua lợi ích từ đất phong được mẫu hậu dùng bố trí phụ anh đường, đây là chính sách tốt, chỉ lần làm tốt, Đại Đường ta sẽ có nhiều sản phụ và trẻ nhỏ sống sót."

"Cô vương cho rằng, chuyện đó không thể trì hoãn, còn chi dùng của Đông cung, Lâu lệnh thừa chớ lo, cô vương trồng trọt rất nhiều ở Đông cung, thêm vào ao sen ở Khúc giang, mỗi năm có không ít tiền ..."

Lý Hoằng làm được hỏi gì đáp nấy, nói là nói hết, không che giấu gì, không viện cớ, càng không oán giận, trong lòng toàn là triều đình, con dân, không hề có bản thân.

Khi tấu đối với thái tử, Lâu Sư Đức có sơ bộ nhận định về thiếu niên học vấn uyên bác này ... Nếu thái tử đăng cơ, bách tính Đại Đường sẽ còn mấy chục năm sống tốt đẹp.

Lúc rời Đông cung, vốn bức tường đầy cỏ hoang làm người ta ngứa mắt, lúc này dưới những cơn gió bắc lạnh buốt, bông dưng sinh ra vài phần khí khái anh hùng bất khuất trước nghịch cảnh.

Trò chuyện với Lý Hoằng một lần thôi, Lâu Sư Đức không còn bài xích chuyện bị ép tới Đông cung nhậm chức nữa.

Sợ nhất là gặp phải một thái tử tệ hại, như thế chẳng những phải làm việc trái lương tâm, còn phải gánh lấy hậu quả do bị thái tử sai khiến bừa bãi mà ra.

Bây giờ tảng đá trong hắn đặt xuống quá nửa rồi, thái tử là thiếu niên tốt, mặc dù làm việc còn quá non nớt, bốc đồng. Có điều không sao cả, dù gì năm nay thái tử mới mười ba tuổi, nếu chuyện gì cũng làm ổn thỏa, kín kẽ mới khiến người ta sợ.

Quan trọng nhất là thái tử chịu nghe lời người khác, không phải loại như nuốt vào cái gậy sắt, cứng đầu không nghe lọt tai bất kỳ lời tử tế nào.

Về phần nói thái tử bần cùng thì Lâu Sư Đức thấy quá nực cười, chỉ cần thái tử muốn, nói một câu mình thiếu tiền thôi, chưa tới nửa ngày, tiền sẽ chất chật kho.

Nhưng mà thái tử đúng là bần cùng, cả Đông cung rộn lớn, trừ tẩm cung còn thấy ít gấm vóc, còn lại quá cũ nát rồi.

Đương nhiên thái tử còn có diễn võ trường giá trị không nhỏ, trong đó có các loại khí giới, bảy tám bảo mã. Nhưng mà điều này không đáng nói, Đại Đường mới lập quốc, đế vương đều là thiên tử trên lưng ngựa, thái tử nếu không biết chút võ nghệ nào, Lâu Sư Đức mới xem thường.

Sau khi thái tử diễn võ, Lâu Sư Đức còn tán thưởng hơn, vì thái tử đúng là bỏ công sức vào võ nghiệp.

Chỉ cần thái tử giữ được tâm cảnh hiện nay, hắn tin Đại Đường còn trăm năm thịnh thế ...

(*) Lâu Sư Đức còn là một danh tướng, trấn thủ biên ải nhiều năm, đánh Thổ Phồn thua liểng xiểng.

Làm quan dưới thời Vũ đế không dễ, bọn Chu Hưng, Lai Tuần Thần hoành hành, nhưng Lâu Sư Đức không chỉ kết cục tốt, chết già, mà cả đời cảm giác ông này sống ung dung lắm, trong khí ngay Địch Béo cũng lên voi xuống chó mấy hồi.

Phải là người đại trí mới làm được.

(**) Không hiểu sao word của mình nó cứ chuyển thành Lưu Sư Đức, nếu mình chưa sửa hết thì bảo mình nhé.

Bình Luận (0)
Comment