Lâu Sư Đức vừa về tới phủ, thê tử Vưu thị đã vội vàng tới nghênh đón:" Phu quân hôm nay là ngày đầu làm việc, mọi chuyện có thuận lợi không?"
Lâu Sư Đức hai tay đặt lên đai ngọc ở hông:" Hiện mọi việc đều tốt, thái tử là một người nhân đức."
Vưu Thị cười toét miệng:" Thế thì tốt, thế thì tốt, thiếp thân chỉ sợ mình hồ đồ, hại phu quân không vui."
Lâu Sư Đức nghiêm khắc nói:" Chỉ lần này mà thôi, nếu còn tùy tiện đồng ý việc mà ta không biết, nhất định sẽ không tha cho nàng."
Vưu thị xấu hổ nói:" Thiếp thân cũng chỉ nhất thời hồ đồ, sau này nhất định không thế nữa, cho dù người ta có bê cả sọt tiền tới cũng không đồng ý."
Lâu Sư Đức thở dài, thê tử của hắn cái gì cũng tốt, chỉ là xuất thân nhà thương cổ, chẳng có mấy tầm nhìn.
Nói là không bị người ta dùng một sọt tiền mua chuộc, thế sọt vàng, sọt trân châu, sọt bảo thạch thì sao?
Tới khi đó thế nào cũng lại hồ đồ lần nữa.
Lưu Sư Đức vốn định nói nghiêm khắc hơn để nàng nhớ, nhưng hồi tưởng lại nàng từ năm mười bốn tuổi gả tới, từ phụng dưỡng công bà, giúp đỡ ấu đệ, lo liệu việc nhà, tới khi tiễn công bà đi, ấu đệ trưởng thành, sống vất vả mà không than vãn một lời.
Điều này khiến Lâu Sư Đức thấy nợ thê tử nhiều lắm.
Thế nên bao nhiêu lời ra tới miệng liền hóa thành tiếng thở dài ... Đó là số mệnh của Lâu Sư Đức hắn.
Thái tử cho quan chức đủ cao, đãi ngộ đầy đủ, nếu thế Lâu Sư Đức thấy phải có biểu hiện tương xứng với những đãi ngộ đó, nếu không thì không phải một thần tử hợp cách.
Hiện giờ việc đầu tiên phải giải quyết là vấn đề nghèo khó của Đông cung.
Đây không phải vấn đề tiền tài, đoán chừng thái tử không hứng thú mấy với tiền tài.
Đêm khuya tĩnh mịch, thê nhi già trẻ đều đã đi ngủ, trong lòng Lâu Sư Đức như nhét cả cục than, làm hắn cảm xúc dào dạt không ngủ nổi.
Vì thế hắn khoác áo ra thư phòng, khơi đèn sáng lên, ngồi xuống bàn, cầm bút viết đạo tấu sớ đầu tiên trong đời --- Tấu xin truân điền Lũng Hữu.
Trong tất cả các loại vật tư, lương thực quan trọng nhất.
Lâu Sư Đức xuất thân hàn môn, hắn rất nhiều tầm quan trọng của lương thực với bách tính, đứng ở góc độ quan viên hắn còn biết, chỉ cần trong kho có lương thực, bách tính chẳng bao giờ nghĩ tới việc làm phản.
Lũng Hữu Đạo đất đai rộng lớn, có rất nhiều núi tuyết, sông ngòi chẳng chịu, bất kể Cô Tang hay Cam Châu, hay gần lưu vực Hoàng Hà đều có lượng lớn đất đai màu mỡ đợi người ta tới cày cấy.
Truân điền luôn đem về lượng lớn lương thực, Lâu Sư Đức là người cẩn thận, nên hắn định mượn sức thái tử truân điền Lũng Hữu, mở ra cục diện mới cho việc làm quan ở Đông cung.
Đối với việc Lâu Sư Đức chuẩn bị đi Lũng Hữu chiêu mộ lưu dân các tộc truân điền, Lý Hoằng rất hài lòng.
Chuyện này khá đơn giản, chỉ cần đưa cho Lâu Sư Đức một bản thái tử giáo, cho hắn chừng nghìn nhân mã là đủ đi truân điển, kiếm lương thực cho thái tử rồi.
Đó là chuyện thái tử làm được, chuyện thái tử không làm được là lương thực cho đội ngũ này, Lý Hoằng thấy nên cầu viện Vân Na.
Vân Na lấy đi kim bài thái tử.
Lý Hoằng lấy chìa khó kho báu của Vân Na.
Khi Lâu Sư Đức còn đang vắt óc suy nghĩ làm sao không làm khó thái tử, vẫn có được tài chính và lương thực thì thái tử đưa hắn tới chủa Đại Từ Ân.
Sau khi cúng bái Văn Đức hoàng hậu, tri khách tăng của hương tích trù đưa thái tử tới sau một hòn giả sơn rồi đi mất.
Ngay trước mặt Lâu Sư Đức, thái tử cho tay vào giả sơn lấy ra một cái xích sắt kéo mạnh, giả sơn nứt ra làm đôi để lộ đường hầm tăm tối.
Hoạn quan thiếp thân châm một ngọn đuốc rồi đi xuống trước, đốt nến trong đường hầm, đợi khói bay đi hết thái tử dẫn Lâu Sư Đức đi vào.
Thái tử dùng chìa khóa mở một cánh cửa sắt, sắc mặt Lâu Sư Đức cực kém.
Bất kể thế nào hắn cũng không ngờ được thái tử điện hạ lại che giấu nhiều tiền như thế, vậy đây rõ ràng là người tâm tư u ám, không giống một minh chủ, giống kẻ kiêu hùng lòng dạ bất chính.
Trước mắt hắn là một kho báu, vô số tiền chứa bừa vào những bao tải lương thực, chẳng biết có bao nhiêu nữa, nhưng nhìn là biết vì sao thị trường Trường An luôn thiếu tiền.
Cạnh các bao lương thực là hàng trăm rương gỗ, Lưu Hoằng mở một cái ra, Lưu Sư Đức bị ánh vàng chói lọi làm lùi bước.
"Tất cả số tiền này là của thái tử sao?"
Lý Hoằng nhìn số tài phú đó, tựa hồ có chút thương tâm, vốc một nắm vàng cám, nhìn vàng chảy qua kẽ tay lẩm bẩm:" Số tài phú này thuộc về một nữ tử rất giỏi cất giữ tiền ..."
Lâu Sư Đức hắng giọng mấy lần mới nói được:" Nếu như số tiền này là của điện hạ, thần cho rằng không thể dụng vào, thậm chí thần nghĩ, điện hạ không nên có nhiều tiền như thế."
"Số tiền này với điện hạ mà nói, chỉ hại mà không có lợi."
"Về phần chi phí cần truân điền, thần tự có cách giải quyết, Trường An nhiều thương cổ, chỉ cần điện hạ chịu chia thu hoạch của truân điền, ắt gom được tiền cần truân điền, không cần bại lộ thực lực, khiến bệ hạ và quần thần nghi kỵ."
Từ những lời này của Lâu Sư Đức, Lý Hoằng nghe ra, tên béo này tuy trông ngốc nghếch, nhưng đối diện với tiền tài không có nửa phân tham lam, ngược lại coi đó là tai họa. Bằng vào điểm này thôi, nói hắn có tài tể phụ, Lý Hoằng ít nhất không phản đối.
"Ngươi yên tâm, ta không phải là người hai mặt, tiền nơi này không phải của ta, ta dẫn ngươi tới đây là để vay tiền. Mang tiền đi, để lại giấy nợ là được."
Lý Hoằng đi tới mở một rương khác ra, lấy một đống giấy vay tiền đưa Lâu Sư Đức, Lâu Sư Đức nhận lấy xem, đều do thái tử viết, có cả giấy từ năm Hiển Khánh thứ ba, lý do vay tiền là phát tiền Tết cho chúc quan, còn có cả vay tiền mừng thọ hoàng hậu.
Lâu Sư Đức lại phải hắng giọng mấy lần mới đỡ tắc cổ họng:" Điện hạ vay nhiều tiền như thế, sau này khó xử lý được."
Lý Hoằng cười, nụ cười có chút ôn nhu:" Nợ cứ nợ, khó xử lý càng tốt, ta nợ nàng vốn không tính rõ được nữa, vậy không ngại nợ nhiều chút."
Lâu Sư Đức hồ nghi hỏi:" Điện hạ, nữ tử đó là ..."
Lý Hoằng mắt thoáng đỏ, khẽ ho để che giấu lúng túng:" Là người định sẵn ta sẽ phụ nàng cả đời."
"Được rồi, ngươi định lấy bao tiền, lấy đi, ta viết giấy."
(*) Truân điền mới đầu là phái đám lính tới mảnh đất tốt khai hoang, làm ruộng, chủ yếu giải quyết vấn đề lương thực tại chỗ cho quân đồn trú, tránh vận chuyện lương thực từ xa tới. Người nghĩ ra cách này hình như là mưu sĩ của Tào Tháo, Tào Tháo tận dụng triệt để nên ở thời đói kém loạn lạc vẫn binh hùng tướng mạnh.