Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 881 - Chương 124: Cách Vay Tiền Của Lý Hoằng. (2)

Chương 124: Cách vay tiền của Lý Hoằng. (2) Chương 124: Cách vay tiền của Lý Hoằng. (2)

Lâu Sư Đức thấy bộ dạng thái tử như vậy sao còn không hiểu là chuyện dính dáng tới tư tình nam nữ. Có điều hắn thầm cả kinh, một nữ tử thế nào khiến cho thiếu niên chững chạc này trăm mối tơ vò như thế?

Có nữ tử nào giàu có như thế ở Trường An mà hắn không biết? Hẳn tuổi tác không chênh thái tử quá nhiều, ai có thể khiến thái tử nợ trả cả đời không nổi như thế? Nên biết đây là thái tử, là hoàng đế tương lai đấy ... Ai chứ?

Hẳn phải là thế tộc ngàn năm rồi, nữ tử ngũ tính thất vọng sao?

Vì thế Lâu Sư Đức lần nữa quấy rầy Lý Hoằng đang chìm trong hồi ức:" Điện hạ, lúc này không tiện quá gần gũi với đại tộc, ngoài bệ hạ hoàng hậu ra, điện hạ cũng không nên dễ tin người như vậy, cho dù hiện vạn sự thuận lợi, một khi tình cảm thay đổi vẫn tổn thương lớn cho điện hạ"

Lý Hoằng cười:" Ngươi chưa gặp nàng, không biết nàng là nữ tử tốt thế nào, lương thiện thế nào, dù chuyện gì xảy ra nàng là người bị tổn thương lớn là nàng, không phải ta."

Lâu Sư Đức nghi hoặc:" Nợ tình trả bằng tình, điện hạ nạp nàng làm thái tử phi là được."

"Nàng không thể thành thái tử phi."

"Vậy thì thứ phi."

Lý Hoằng xua tay:" Được rồi, ngươi không biết gì cả, đừng sỉ nhục nàng, cũng đừng làm ta xấu hổ. Lấy tiền đi, ngươi yên tâm, tiền lấy từ nơi này có thể dùng quang minh chính đại, dù phụ hoàng, các thần tử biết cũng không nói gì cả."

"Có điều ngươi phải toàn tâm toàn ý làm tốt chuyện truân điền, đừng để số tiền này lãng phí, nàng gom được số tiền này không dễ."

Lâu Sư Đức chuẩn bị lấy đi tám nghìn quan, số tiền này sẽ phải dùng rất dè xẻn, tuy nơi này có rất nhiều tiền, song hắn rất khắc chế không lấy đi nhiều hơn. Đồng thời còn thầm hạ quyết định, không tới ba năm sẽ thay thái tử trả hết.

Lý Hoằng viết giấy nợ là một vạn quan tiền, nên Lâu Sư Đức đành phải lấy một vạn quan.

Đối với cái nhìn về tiền tài, Lý Hoằng chịu ảnh hưởng lớn bởi Vân Sơ, thứ này chẳng qua là công cụ thôi, phải để người bên cạnh làm việc thuận lợi, tiền tài không nên keo kiệt.

Một vạn tiền, sáu phần là tiền đồng, cực nặng, Lâu Sư Đức sai người đi gọi người tới vận chuyển tiền.

Tri khách tăng rời đi khi nãy không biết sao quay lại, tiếp đó dán giấy niêm phong lên một vạn quan tiền, còn đưa cho Lâu Sư Đức một loạt tờ giấy in ấn tinh xảo.

Lâu Sư Đức lần đầu tiên biết, thì ra ở Trường An, tiền tệ lưu thông không chỉ có tiền đồng, vải trắng, gấm vóc mà còn cả mấy tờ giấy.

Trong ánh mắt xem thường của tri khách tăng, Lâu Sư Đức phát hiện ra mình biến thành nhà quê rồi.

Hắn chỉ cần đem số giấy này tới các hiệu buôn lớn là có thể đổi lấy vật tư, còn có thể dùng số giấy này làm đảm bảo, tới Khúc Giang lý, viết lên tấm biển gỗ nơi đó số lượng chủng loại vật tư mình cần, đợi có người tiếp nhận sẽ bàn giao hàng, còn hắn chỉ việc đưa cho người ta mấy tờ giấy được in ấn tinh xảo này thôi.

Chín thành tiền sẽ không rời khỏi hương tích trù của chùa Đại Từ Ân, chỉ chuyển từ kho này sang kho khác.

Trên đường đi về, Lâu Sư Đức vẫn suy nghĩ chuyện thái tử để lại giấy vay nợ trong kho.

Thái tử lúc viết giấy vô cùng nghiêm túc, tuy số lượng tiền do thái tử quyết định, nhưng viết bao nhiêu thì chỉ được mang đi bấy nhiêu.

Nhìn thái tử viết giấy vay nợ rất chính thức, còn dùng con dấu, lại thêm lăn tay ... Đó là cách mà loại bán thịt lợn không biết chữ mới dùng, vậy mà khi thái tử lăn tay hắn lại nhìn ra chút vị ngọt hạnh phúc.

Thái tử lăn tay rất cầu kỳ, rất ngay ngắt, rất rõ ràng ... Nhưng chết người nhất là thái tử làm rất thuần thục, chứng tỏ không biết đã làm bao nhiêu lần rồi.

Biểu hiện của thái tử làm Lâu Sư Đức cảnh giác, vì đây rõ ràng là điểm yếu cực lớn của thái tử.

Nghe nói hiện thái tử đang thương lượng chuyện nạp Bùi thị nữ làm chính phi, nhưng rõ ràng thái tử chẳng yêu thương gì nữ tử đó, mà dành hết tình cảm cho một nữ tử khác, lại chẳng thể cười nàng.

Lâu Sư Đức nghĩ tới đó đau đầu dữ dội, quyết định về phải đánh đít thê tử.

Nữ nhân thối đó vì sọt tiền đồng mà ném hắn vào xoáy nước lớn, đúng là thiếu quản giáo.

Giấy vay tiền đã viết, nỗi nhớ của Lý Hoằng càng thêm cồn cào, kỳ thực từ khi biết Vân Na đang trở về, Lý Hoằng cứ có thời gian là cưỡi ngựa tới cầu Hàm Dương, vì người từ Lũng Hữu về nhất định qua cầu Hàm Dương tới Trường An.

Mỗi lần tới cầu Hàm Dương, Lý Hoằng đều đứng trên cầu rất lâu, biết rõ Vân Na không thể về vào lúc này .... Lý Hoằng vẫn ôm hi vọng vạn nhất, vạn nhất Vân Na về không thấy mình ra đón, sẽ rất thất vọng ...

Nàng nhất định cũng rất nhớ mình.

Vân Na uống rượu nho, say ngủ như lợn chết, làm hai tiểu cô nương cho rằng nàng sắp chết rồi, khóc chết đi sống lại.

Vân Sơ đi thăm muội tử, tức giận nói với Ôn Nhu:" Ngươi cho Vân Na uống rượu nho làm gì?"

Ôn Nhu nâng chén rượu lên:" Ngươi phải phân cho rõ cho và cướp nhé, ta không cho muội tử ngươi uống, là Vân Na thấy rượu nho màu sắc đẹp liền cướp đi, hoặc nói là trộm cũng được. Nói tóm lại, muội ấy uống say không liên quan gì tới ta, thậm chí ta là người bị hại."

Vân Sơ hừ khẽ, Ôn Nhu mà không đào hố lừa Vân Na, muốn nhìn bộ dạng uống say của Vân Na thì không phải là Ôn Nhu.

"Muội tử ngươi phải thông minh lên chứ, chủ trì của chùa Mã Đề đang đợi gặp đó, nếu biết muội ấy uống say sẽ có tâm tình gì."

Lạc đà của thập bát hòa thượng chùa Thiếu Lâm vây quanh phòng của Vân Na thành hình tròn.

Minh Viễn đại sư vốn mặt đen sì đi Tây Vực một tiếng càng đen như than, cái đầu càng thêm bóng:" Chủ trì chùa Mã Đề là Đạo Chính thiện sư của thiền tông ta, đợi thêm cũng không sao."

Nói xong vị hòa thượng trung niên này nhắm mắt lại, xem ra bắt đầu một đợt tu hành mới rồi.

Tuy Minh Viễn đại sư không tu bế khẩu thiện, nhưng thường ngày đôi khi cả ngày không nói gì, cho nên ông vì một chuyện nhỏ mà mở miệng thì Vân Sơ thấy mình nên nghe theo."

Vì thế y hạ lệnh đội lạc đà cắm trại, mai mới đi.

Cảnh tượng hành lang Hà Tây vào mùa đông chẳng cần phải miêu tả nhiều cũng biết, khắp nơi là khung cảnh vắng vẻ im lìm.

Vì độ cao lớn, mây từ Kỳ Liên Sơn bay qua trông rất thấp.

Núi đen xì, sông băng trắng, cỏ vàng khô, và những cơn gió chẳng bao giờ ngừng, thêm vào khắp nơi là hoang mạc đá lởm chớp, tạo thành bức tranh nhìn đẹp thì đẹp đấy, song chẳng hữu hảo với người lữ hành.

Dáng vẻ tuấn tú của Vân Sơ không còn nữa, vì giữ ấm nên y lâu lắm rồi chẳng cạo râu, da thì đỏ au vì nắng gió, trông có phần hung dữ.

Ôn Nhu không khác là bao, từ một công tử gia phong nhã thành hán tử cục mịch, ngược lại Chung Quỳ trông ưa nhìn hơn vài phần, vì râu mọc quanh mặt hắn rồi, ít nhất người ta thấy hắn giống Trương Phi chứ không trông như quỷ nữa.

Ai cũng bị Tây Vực làm ảnh hưởng ít nhiều, chỉ Vân Na là ngày một xinh đẹp.

Bình Luận (0)
Comment