Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 882 - Q4 - Chương 125: Đừng Để Ý Chuyện Lặt Vặt.

Q4 - Chương 125: Đừng để ý chuyện lặt vặt. Q4 - Chương 125: Đừng để ý chuyện lặt vặt.

Đạo Chính mặc bộ áo bông, yên tĩnh ngồi trong lều, đợi Vân Na uống say tỉnh lại, biểu hiện vô cùng cung kính. Còn về phần đám Vân Sơ, Ôn Nhu thì với người xuất gia, chẳng là cái gì cả.

"Đạo Chính thiền sư trước kia là chủ trì ở trong Mạch Tích Sơn, vì có công tạc tượng Phật, xem như là nhân vật đỉnh cấp ở Phật môn lũng hữu, ông ấy rời sơn thanh thủy tú tới Cam Châu, hiển nhiên có ý đồ tiếp cận Huyền Trang đại sư."

"Điều này chứng tỏ Huyền Trang đại sư lại có danh vọng cao hơn rồi." Ôn Nhu phân tích tình hình:

Chung Quỳ hừ lạnh:" Anh công và một đám công huân cũ vô cùng coi trọng Từ Kính Nghiệp, một số người còn coi Thổ Cốc Hồn thành đường lui của họ."

"Trước kia Hoàng tộc Lý thị chiếm cứ vị trí trọng yếu ở Lũng Tây, giờ bị thanh trừng gần hết, biến thành địa bàn của đám công huân cũ. Hoàng đế không muốn thấy chuyện này, nếu Phật môn đã có lợi ích lớn ở Tây Vực, vậy để họ can dự vào chuyện ở hành lang Hà Tây là điều hiển nhiên thôi."

"Nhìn con lừa trọc kia đi, căn bản không để chúng ta vào mắt, nhìn có vẻ hiền hòa, thực tế kiêu ngạo, cho rằng chỉ Vân Na mới có tư cách nói chuyện với ông ta, còn chúng ta chỉ là đám lâu la của Vân Na."

Ôn Nhu và Chung Quỳ nói chuyện chẳng né tránh Đạo Chính, vị hòa thượng này tu hành rất cao, thất tình lục dục sớm không còn biểu hiện ra ngoài nữa, cho nên dù Ôn Nhu, Chung Quỳ có nói gì, ông ta cũng không động lòng.

Còn Vân Sơ, y chẳng bận tâm, đợi thêm một ngày có gì to tát, thong thả ngồi lau vũ khí.

Ở hành lang Hà Tây, nếu ban ngày thời tiết tốt thì xế chiều ắt nổi gió.

Gió vừa nổi lên một cái thì nhiệt độ giảm xuống cực nhanh, ngời trong thương đội vừa dựng lều xong thì mây vốn đang màu trắng hiền hòa nên thơ, lập tức chuyển màu đen, cuồn cuộn trên không, sau đó tuyết rơi xuống.

Tuyết nơi này khác với ở Trường An, tuyết như cát vụn rơi xuống, đập lên lều da trâu, nảy vài cài mới đáp đất.

Một thoáng thôi mặt đất đã thành màu trắng.

Lương Anh từ trong tuyết đi ra, lạnh run cầm cập quay về thành lạc đà, từ trên ngựa nhảy xuống, tới cái lều ở trung tâm, vén rèm vào lều tới đống lửa trước mặt Vân Sơ, đưa tay sưởi ấm.

Hơ tay một lúc rồi cho vào bụng xoa, không chỉ hắn, mỗi thám báo trở về đều thế, làm như vậy mấy lượt mới quệt nước mũi nói:" Quân hầu, trong chu vi mười dặm không phát hiện có gì khác thường."

Vân Sơ tra hoành đao vào vỏ, cho tay vào lòng lấy vài lát gừng, cho vào ấm đang đặt bên đống lửa, đợi một lúc rót vào cái ca sắt có quai để cầm:" Uống đi cho ấm người."

Lương Anh hai răng vẫn va vào nhau lập cập, cầm cốc nước uống từng ngụm nhỏ:" Quân hầu, đã lập xuân rồi sao còn lạnh thế?"

Ôn Nhu khoác tấm áo lông lớn che kín người, trông xa như con gấu:" Trường An chắc cũng chẳng khá hơn đâu, còn chưa qua cửu cửu mà, nhưng nhanh thôi, chúng ta về tới nơi là lúc xuân ấm hoa nở rồi."

Nhắc tới chuyện này Lương Anh phấn chấn hắn:" Một tháng nữa thôi là về tới Trường An rồi, đợi thuộc hạ về sẽ đốc thúc trong nhà trồng trọt, năm nay sẽ trồng bông."

Không ngờ Vân Sơ nói:" Ngươi về vừa lúc Quốc tử giám khai trường, tới đó học đi."

Lương Anh ngớ ra:" Quân hầu bảo thuộc hạ vào thập lục vệ mà."

"Lần này đi Tây Vực, công lao của ngươi không nhỏ, nếu vào thập lục vệ thì tiếc lắm, ta chuẩn bị để ngươi vào Quốc tử giám một năm, sau đó thì bừa lấy một cái tiến sĩ. Ra rồi sẽ tới Bồ Châu làm quả nghị đô úy, rồi đem chiết trùng đô úy tới làm tướng quân thập lục vệ."

Lương Anh ngạc nhiên:" Vì sao không làm quả nghị giáo úy ở Trường An, như thế thuộc hạ còn đi học, thi tiến sĩ làm gì?"

Ôn Nhu cười khùng khục:" Giờ làm quan mà không có xuất thân tiến sĩ thì chó nó cũng không thèm để ý."

Lương Anh mặt mày đau khổ:" Từ thời a gia trở đi, Lương gia có ai đọc sách nên hồn đâu, quân hầu lại bảo thuộc hạ thi tiến sĩ, không phải làm khó thuộc hạ à?"

Vân Sơ nói chắc nịch:" Ngươi phải có xuất thân tiến sĩ, nếu không sẽ ảnh hưởng tới tiền đồ."

Lương Anh vẫn miễn cưỡng:" Quân hầu nói tất nhiên là có lý, nhưng thuộc hạ thi sao nổi tiến sĩ."

Ôn Nhu trấn an hắn:" Từ khi Lý Nghĩa Phù nắm giữ khoa khảo tới nay, người quyền thế có thể lấy quyền nhờ cậy, người giàu có lấy tiền nhờ cậy, người thân tình có thể lấy quan hệ nhờ cậy. Nên khoa khảo giờ khó tuyển ra nhân tài thực sự."

"Nếu đã thế sao không đưa người tuy thiếu học vấn nhưng không thiếu tài như ngươi vào đó kiếm xuất thân tốt."

Lương Anh xấu hổ cúi đầu xuống, hắn vẫn coi đọc sách là chuyện cao quý lắm, không nên làm giả. Vân Sơ bật cười:" Thời gian tới rảnh rỗi cầm sách trên tay cho ta, dù là giả vờ cũng phải để người ta thấy bộ dạng chăm chỉ học tập của ngươi, vào trường thi rồi thì ta lo liệu."

Nhìn Lương Anh đỏ mặt đi mất, hai tên thượng quan bất lương cười ngặt ngoẽo. Đợi không còn ai nữa Ôn Nhu mới nghiêm túc nói:" Chuyện này có lẽ phải nhắc nhở bệ hạ thôi."

Vân Sơ lắc đầu:" Giờ Lý Nghĩa Phù quyền thế ngợp trời, dù ông ta có đánh rắm thì hoàng đế hoàng hậu vẫn nghe, ngươi chuốc lấy rắc rối làm gì? Chúng ta phải nên thân cận với ông ấy mới dúng, đừng quên người ta là lão sư của chúng ta đấy, chúng ta xa lánh ông ta, nói không chừng ông ta nghĩ, chúng ta đang có mưu đồ gì."

"Thế nên vừa kiếm cho Lương Anh một xuất thân tốt, lại vừa thể hiện chúng ta không có địch ý gì với ông ta, không phải một công đôi việc à?"

Ôn Nhu nhìn kỹ lại Vân Sơ:" Khoa khảo tuyển tài cho quốc gia, Lý Nghĩa Phù làm vậy là hại Đại Đường."

Vân Sơ chẳng coi ra gì:" Hoàng đế không bận tâm, ngươi bận tâm làm gì? Chúng ta có việc lớn để làm, đừng để ý mấy chuyện lặt vặt."

"Chuyện này mà còn lặt vặt?"

"Yên tâm, Lão Bùi đang dã tâm bừng bừng cải cách khoa khảo, lấy đó làm bàn đạp leo lên vị trí lễ bộ thị lang, ngươi đừng cướp việc của hắn nữa."

Ôn Nhu thở dài lấy trong lòng ra một bầu rượu, ngửa cổ uống một ngụm.

Lúc này tuyết đã bao phủ cả sơn cốc rồi, dù là con lạc đà cường tráng nhất cũng cúi đầu ăn cỏ khô, tăng thêm vốn liếng chống lại cái lạnh.

Lương Anh phụ trách tuần tra quay lại lều của Vân Sơ, báo:" Quân hầu, ngoài thành lạc đà có mươi tám kỵ, nói là lão hữu của quân hầu, nhìn ăn mặc thì là người Thổ Cốc Hồn."

Vân Sơ đoán ngay ra được là ai:" Không ngờ ta có thể diện thế, khiến Từ Kính Nghiệp uy danh hiển hách đội tuyết tới gặp."

Lương Anh nói thêm:" Bọn họ cách một tầm tên, có vẻ cực kỳ đề phòng chúng ta."

Ôn Nhu cười nhạt:" Hừ, hắn quên mất ai đưa tên ăn mày lang thang đầu đường Trường An về nhà trị thương thôi."

"Đằng nào cũng rảnh." Vân Sơ đứng dậy:" Đi gặp xem sao."

Bình Luận (0)
Comment