Từ Kính Nghiệp không mang theo đại quân tới, cho nên Vân Sơ cũng không bày quân trận, y mang theo Ôn Nhu, Chung Quỳ, Lương Anh cùng mười lăm phủ binh, vừa vặn mười tám người rời thành lạc đà.
Đi chừng một tầm tên bắn thì nhìn thấy mười tám kỵ binh đội mũ chùm, nhìn xa xa khó nhận dung mạo.
"Nói rõ mục đích, không thì chết!" Vân Sơ đeo găng tay da trâu, tay cầm chắc mã sóc hô lớn:
Tên kỵ binh đứng đầu vén mũ chùm ra, không trả lời ngay mà nhìn Vân Sơ từ trên xuống dưới một lượt với thái độ đánh giá, tuy có khác tên mặt trắng trước kia, nhưng hắn nhận ra được. Có điều thân phận hai người nay khác một trời một vực so lần cuối gặp nhau ở Trường An rồi, Vân Sơ tuy phong hầu nhưng chỉ là con chó hoàng đế thôi, còn hắn giờ là bá chủ một cõi, nào còn coi Vân Sơ ra gì, cười ha hả có chút mỉa mai:" Nhiều năm không gặp, quân hầu thật bá đạo."
Vân Sơ đã nhìn rõ rồi, đúng là Từ Kính Nghiệp, lại nhìn những người khác, không quen ai hết.
"Ngươi tới cướp của ta đấy à?"
Nói rồi cầm ngang mã sóc thúc ngựa tới.
Phát hiện ngay ra được chiến ý của Vân Sơ, Từ Kính Nghiệp không ngờ tên điên này nói đánh là đánh, hoang đường, y không biết trong tay mình giờ có cả vạn binh mã sao, không biết vô số huân quý lâu đời Đại Đường dựa vào hắn sao? Từ Kính Nghiệp vội xách trường đao, nói to:" Ta tới đây để thương lượng với ngươi."
Con ngựa mận chín đã tăng tốc, Vân Sơ vươn mã sóc ra:" Bản hầu không bao giờ thương lượng với bọn mã tặc, đi chết đi."
Mã sóc đánh tới như rồng, ngay kích đầu tiên đã nhắm thẳng yết hầu Từ Kính Nghiệp, Từ Kính Nghiệp hoàng hồn né tránh, không ngờ mã sóc vừa đâm hụt đã thu lại cực nhanh. Lưỡi sóc dài một thước rưỡi phạt ngang mang theo tiếng gió rít chém vào cổ hắn.
Từ Kính Nghiệp nâng đao đỡ, cheng một tiếng, hắn tê cả tay, chứng tỏ Vân Sơ dùng hết sức, hắn rống lên:" Ngươi thực sự muốn giết ta à?"
Vân Sơ chẳng buồn trả lời, hai ngựa lướt qua nhau, y thúc cán mã sóc ngược ra sau lưng, đâm thẳng vào hậu tâm Từ Kính Nghiệp.
Mặc dù mặc giáp, nhưng cú đấm này vẫn khiến Từ Kính Nghiệp kêu thảm, ôm lấy yên ngựa lao đi.
Vân Sơ quay đầu ngựa truy đuổi, nhưng bị hai tên thủ hạ Thổ Cốc Hồn ngăn cản. Con ngựa mận chín hí lên húc thẳng tới, giáp đầu của nó có hai cái sừng nhọn hoắt, mũi nhọn rạch qua mắt một con chiến mã, con chiến mã đó đau đớn lắc đầu liên hồi. Kỵ sĩ trên ngựa ngồi không vững, Vân Sơ thừa cơ đâm xuyên ngực một tên khác, dùng mã sóc khêu người hắn lên, ném về phía đồng bạn.
Hai tên kỵ sĩ bị loại bỏ tức thì, con ngựa mận chín chưa bỏ qua, dẫm lên người chúng, lấy làm đá lót đường phóng đi như mũi tên.
Từ Kính Nghiệp quay đầu nhìn lại, vừa vặn thấy cảnh con ngựa kia giết người, vó của nó còn đỏ màu máu, sợ hãi cắm đoản đao vào mông chiến mã, điên cuồng bỏ chạy.
Lúc này đám Lương Anh, Chung Quỳ đã kịp tới ngăn cản người Thổ Cốc Hồn đang lao vào Vân Sơ.
Vân Sơ cúi rạp người xuống vuốt cổ con ngựa mận chín phát ra vài tiếng kêu nho nhỏ vỗ về nó, con ngựa liền giảm tốc độ lại, không gắng sức nữa. Còn chiến mã của Từ Kính Nghiệp thì bị đau, cứ tiếp tục dốc sức chạy.
Tên khốn này ở Thanh Hải bị Luận Khâm Lăng truy sát, chạy về Trường An như một con chó. Mấy năm qua hắn ở Thổ Cốc Hồn đốt phá cướp bóc, xưng vương xưng bá, nhưng không dám mon men tới Thanh Hải tìm Luận Khâm Lăng tính nợ cũ.
Vậy mà hôm nay dẫn theo vài khinh kỵ đã dám tới tìm Vân Sơ, thực sự không biết sống chết.
Nếu hôm nay Vân Sơ không cho hắn một bài học nhớ đời, thứ chó má này ngày sau dám chạy xuống cướp bóc thương đội qua lại nơi này.
Vân Sơ có thể không để ý tới Lý Nghĩa Phù làm khoa khảo thối nát, nguy hại cho Đại Đường, nhưng y không bỏ qua cho mối nguy hại cho con đường tơ lụa y dày công vun đắp.
Từ Kính Nghiệp hôm nay ít nhất phải bỏ một cánh tay lại đây, y mang về cho Lý Tích xem, cảnh cáo toàn bộ huân quý đừng nên có ý đồ gì hết.
Vân Sơ rút cung ra, giương cung bắn, mỗi lần bắn đều lệch chút ít, nhưng giữ uy hiếp liên tục, khiến hắn phải chạy nhanh hơn.
Đợi Từ Kính Nghiệp thoát khỏi tầm bắn, Vân Sơ thu cung lại, phát hiện trước mắt có cửa núi, y cưỡi ngựa xuống lòng sông, vòng qua chỗ dễ bị phục kích đó.
Vân Sơ không tin tên này chỉ mang mười tám kỵ tới không có đề phòng, y lớn gan chứ không phải lỗ mãng ngu ngốc.
Quả nhiên khi con ngựa mận chín dẫm lên lòng sông đầy tàn băng vòng qua cửa núi kia, Vân Sơ phát hiện Từ Kính Nghiệp đứng đó không chạy nữa.
Vân Sơ nhìn ra hắn đã thay ngựa, tìm một mô đất trống thúc ngựa lên bờ:" Nể mặt Anh công, để lại tay phải, ta tha chết cho ngươi."
"Vì sao lại là tay phải, ngươi biết ta sở trường tay trái."
"Vì hành lang Hà Tây ở bên phải ngươi, ta lấy tay phải để ngươi nhớ, đừng rảnh rỗi chạy xuống Hà Tây chơi."
Từ Kính Nghiệp vừa nãy còn như chó nhà tang, lúc này trở mặt, chĩa đao về phía Vân Sơ:" Lão tử không sợ ngươi."
Trường đao vừa chỉ, một chùm tên sau lưng hắn vút lên bắn ngay tới, Vân Sơ múa mã sóc đánh bay mấy mũi tên, con ngựa mận chín không cần điều khiển đã lùi lại. Khi ngựa chưa chạy, cung tên rất đáng ghét.
Vân Sơ lùi ra khỏi tầm bắn, từ xa hô to:" Ngươi không tự chặt tay thì ta tới lấy."
Nói rồi lấy thuẫn bài đeo lên tay trái, thúc ngựa xông tới, không cho Từ Kính Nghiệp thời gian suy nghĩ.
Mắt Từ Kính Nghiệp ánh lên ác độc, lại chĩa đao, chùm tên bay về phía Vân Sơ, con ngựa mận chín vọt người về phía trước, tên trượt hết sau mông nó. Vân Sơ ngửa cổ phát ra tràng cười sướng khoái nhắm thẳng Từ Kính Nghiệp.
Từ Kính Nghiệp lần nữa hạ lệnh bắn, nhưng sau lưng không có tên bắn ra, mà chỉ có tiếng kêu thảm thiết liên tiếp.
Hỏng rồi, bộ hạ của Vân Sơ tới rồi.
Từ Kính Nghiệp tỉnh ngộ, giờ không lui được nữa, hắn cắn chặt răng múa đao nghênh đón.
Võ công cùa Từ Kính Nghiệp mấy năm qua nhờ tung hoành Thổ Cốc Hồn tiến bộ cực lớn, trường đao chạm vào mã sóc, từ nắm giữ tốc độ, tới vị trí chém vào đều rất tốt, lực đạo cũng cực mạnh, vậy mà không chém văng được mã sóc của Vân Sơ ra.
Cũng không có gì lạ, kể hắn liên miên cướp phá ở Thổ Cốc Hồn nhưng chưa bao giờ xông vào đội quân vạn người, chưa bao giờ đối diện tình cảnh, bốn phương tám hướng đều là địch, không bao giờ biết vũ khí địch từ đâu đánh tới.
Vũ khí không nắm chắc thì Vân Sơ chết không biết bao lần rồi.
Quân nhân một khi xung trận, không giống bọn mã tặc đánh không lại cắp đít chạy, vì thế cơ bản không thể so sánh hai người họ với nhau.
Vân Sơ mượn đà chém của hắn xoay mã sóc nửa vòng, mã sóc biến thành đao, lưỡi mã sóc dán sát trường đao chém xuống.
Từ Kính Nghiệp chỉ kịp nghiêng đầu qua bên rồi nghe cách một tiếng, mã sóc chém đứt giáp hộ vai, mang đi một lớp thịt của hắn
Chưa đợi Vân Sơ kịp tiếp tục ra tay, Từ Kính Nghiệp vừa mới thay chiến mã, tên này khá gian, giả vờ lâm vào đường cùng phải quyết chiến với Vân Sơ, kỳ thực dùng khổ nhục kế, chịu một đòn của Vân Sơ, hai ngựa lướt qua nhau là chạy một mạch.
Vân Sơ lập tức giương cung lần này y không bắn dọa nữa, tên như sao băng cắm phập vào lưng Từ Kính Nghiệp.
Từ Kính Nghiệp á một tiếng nhưng không ngã ngựa, loạng choạng chạy tiếp, có lẽ bộ giáp tốt đã cứu mạng chó của hắn.
(*) Giờ mấy đoạn có Vân Sơ đọc đều đã.