Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 884 - Q4 - Chương 127: Đừng Tới Đây.

Q4 - Chương 127: Đừng tới đây. Q4 - Chương 127: Đừng tới đây.

Tuyết lớn phủ đầy trời, Từ Kính Nghiệp lảo đảo chạy trước, Vân Sơ thong thả bám ở phía sau, y không thúc con ngựa mận chín dốc sức đuổi mà luôn giữ Từ Kính Nghiệp trong tầm mắt, bám theo như bóng ma.

Từ Kính Nghiệp lưng đau đớn khôn tả, mũi tên Vân Sơ bắn ra đã xuyên qua khải giáp, xuyên cả nhuyễn giáp phía sau, bị nội giáp bằng tơ lụa chắn lại.

Tơ lụa rất mềm chắc, tuy chắn được tên đâm xuyên qua, nhưng không tiêu trừ được lực đạo cho nên đầu mũi tên bị tơ lụa bọc lại đâm vào thịt. Bây giờ mỗi một cử động Từ Kính Nghiệp cũng hết sức thống khổ.

Tên đó muốn giết mình, y thực sự định giết mình.

Vân Sơ không bắn tiếp nữa, giữ khoảng cách như không đuổi kịp để cho Từ Kính Nghiệp có cảm giác an toàn giả tạo.

Đợi tới khi hắn thấy mình thoát rồi, mình sống rồi, Vân Sơ sẽ đập nát ảo tưởng của hắn, phá hủy linh hồn của hắn.

Bất tri bất giác, hai người chạy được mười dặm, địa thế càng lúc càng dốc, gió càng lúc càng mạnh, tuyết bị gió cuốn tới rào rào.

Vân Sơ thong dong quan sát địa thế, xoay đầu ngựa rẽ xiên qua bên mé.

Địa hình gần núi cơ bản là hết con dốc này tới con dốc khác, chỉ cần tránh đi những con dốc đó, nếu không chiến mã dù tố chất tốt tới mấy cơ bản sẽ chết mệt.

Từ Kính Nghệp dốc sức bỏ chạy, làm sao rảnh quan sát địa hình nữa, cứ một mực tiến về phía trước, khi vượt qua hai con dốc, quay đầu nhìn lại không thấy bóng dáng Vân Sơ đâu nữa. Thoát được tên khốn kiếp đó rồi, Từ Kính Nghiệp thả lỏng người, tinh thần nhẹ nhõm được một chút vừa để ngựa đi chậm xuống dốc thì thấy một bóng người dựng mã sóc đứng dưới chân dốc, ba hồn bảy vía hắn bay sạch.

Lần này trong đầu Từ Kính Nghiệp không còn cả nảy ra ý giao chiến với Vân Sơ nữa, quay đầu ngựa leo dốc chạy mất ...

Không biết chạy bao lâu, khi lần nữa lên dốc, hắn nhìn thấy bóng dáng Vân Sơ ở phía trước.

Tuyết bay mù mịt, một người trên dốc, một người ở dưới, chẳng mấy chốc thành người tuyết, Từ Kính Nghiệp không chạy nữa, hét lên:" Lần này ta tới không có ác ý."

Vân Sơ rống lớn:" Chính vì ngươi không có ác ý, ta vốn đợi ngươi dẫn binh tập kích doanh trại, phá hỏng kế hoạch thông thương của ta, khiến ta tổn thất nặng nề."

"Kết quả ngươi không làm, khiến đại kế của ta bị phá hỏng."

Từ Kính Nghiệp ngẩn người, lập tức nhận ra Vân Sơ nói ngược, lần nữa nói:" Tư thực sự không có ác ý, chỉ muốn gặp ngươi, nói chuyện làm ăn."

Vân Sơ cười nhạt:" Ngươi có tư cách nói chuyện làm ăn với ta à? Đánh giá bản thân cao quá rồi."

Nói xong thúc ngựa thong thả đi lên núi.

Từ Kính Nghiệp tuyệt vọng hét lên:" Ta có tám vạn binh mã ở Thổ Cốc Hồn."

"Thứ ngươi có vốn là do ta ban cho."

"Vân Sơ, ngươi khinh người quá lắm."

Thấy Vân Sơ tới gần rồi, Từ Kính Nghiệp quay đầu chạy ngay.

Lần này hắn không phải chạy xa đã nhìn thấy có hai kỵ sĩ từ phía đối diện phóng tới, tuy toàn thân là tuyết, nhưng vóc dáng hùng vĩ của Chung Quỳ khiến hắn biết, đó không phải là người mình.

Từ Kính Nghiệp lại lần nữa quay đầu ngựa, đi thêm một đoạn hắn chợt linh cảm không lành, cúi đầu xuống quả nhiên thấy Vân Sơ ở phía dưới, cứ như thế đợi hắn qua được ngọn núi này sẽ lại thấy y.

Không ngừng phải leo dốc, bốn chân chiến mã bắt đầu run rẩy, nếu còn tiếp tục cưỡi ngựa, nói không chừng sẽ ngã lăn xuống núi. Từ Kính Nghiệp cắn răng bỏ chiến mã, đi lối nhỏ bò lên núi.

Thấy Lương Anh và Chung Quỳ đã tới, Vân Sơ giao con ngựa mận chín đã chảy tới đổ mồ hôi đỏ rực giao cho họ, tự mình xách hoành đao từng bước lên núi.

Công phu leo núi của Từ Kính Nghiệp cao đấy, nhưng Vân Sơ lại là loại từ nhỏ sống dưới Tuyết Sơn, đi săn, đi chăn thả trên núi, leo núi hòa nhập vào cuộc sống của y, Từ Kính Nghiệp so sao được.

Huống hồ nơi này không có ai khác, Vân Sơ thoải mái lấy ô đóa ra chơi, y ném đá chuẩn xác hơn bắn cung nhiều lắm, nhác thấy bóng dáng Từ Kính Nghiệp đằng xa, cục đá to như quả trứng gà đã như mọc mắt, bay tới trúng chân hắn.

Từ Kính Nghiệp hét lên, thiếu chút nữa rơi xuống vực, nhưng tên này quả thực kiên cường, lê cái chân bị thương đi tiếp.

Kỳ Liên Sơn là dãy núi đá, trên núi trừ đá gập ghềnh ra rất ít thấy cây cối, nhìn là biết chẳng phải mảnh đất lành. Càng lên cao gió càng lớn, cuồng phong mang theo tàn tuyết quét qua những tảng đá hình thù kỳ dị, phát ra tiếng kêu như ma quỷ đòi mạng.

Từ Kính Nghiệp kéo lê cái chân què, trốn dựa sau tảng đá, thò đầu ra nhìn thấy ngay Vân Sơ vác hoành đao từng bước đi đúng chỗ mình trốn, thảm thiết hét lên:" Ngươi đừng tới đây ..."

Vừa nghe tiếng kêu này không ngờ Vân Sơ đứng không vững, bị gió thổi làm lảo đảo lùi lại hai bước, làm sao tiếng kêu này khiến y liên tưởng thiếu nữ mỹ lệ, y phục tả tơi, hai tay ôm trước ngực hét lên với tên lưu manh cười dâm tiện từng bước tới gần như thế.

Con bà nó, ngươi còn kêu như vậy lão tử không nương tay được đâu.

Mới lên núi chưa bao lâu mà tai Vân Sơ đã bị gió thổi mất tri giác rồi, vội vàng lấy trong bọc hành lý ra cái mũ lông cừu chùm kín mặt, thế mới thấy dễ chịu hơn.

Cả găng tay da trâu của Vân Sơ cũng không chịu nổi gió lạnh nữa, lấy ra găng tay lông ấm áp đi vào, tuy như thế cầm vũ khí sẽ không chắc nữa.

Vươn cổ nhìn ra sau lưng Từ Kính Nghiệp, phát hiện một vách đá cao năm sáu trượng, Vân Sơ hỏi:" Vì sao không dẫn quân đột kích?"

Từ Kính Nghiệp dán sát người vào tảng đá, mắt thì nhìn chằm chằm vào thanh đao trong tay Vân Sơ, kêu lên:" Ta thấy chúng ta có giao tình."

Vân Sơ ồ một tiếng:" Nguyên nhân nào khiến ngươi sinh ra ảo giác như thế? Trước kia ngươi ép Cửu Phì rời Thổ Cốc Hồn sao không nghĩ tới giao tình giữa chúng ta?"

"Trước kia ngươi chặt đứt cung ứng ly ngưu của ta, sao ngươi không nghĩ tới giao tình của chúng ta?"

"Ta, ta ..." Từ Kính Nghiệp lắp ba lắp bắp không đáp được:

Vân Sơ từng bước đi tới:" Nhớ khi ta nhặt ngươi rách nát như ăn mày về, còn chữa thương cho ngươi, chẳng phải ngươi cảm kích muốn hiến mạng cho ta? Kết quả chớp mắt cái phát đạt ở Thổ Cốc Hồn rồi liền đuổi người của ta đi, còn viết cho ta một bức thư giọng điệu ngông cuồng, muốn ta phải thể hiện thành ý mới tiếp tục cung ứng thịt trâu cho ta."

"Chuyện, chuyện đó ..."

"Ta nghĩ quan hệ hai ta biến thành địch ta rồi, ta nhiều lần cắm trại ở Cam Châu, đợi ngươi tới cướp, để xả mối hận thiếu thịt trâu khô ăn bao năm. Ngươi lại chạy tới nói chuyện tình nghĩa, định trêu tức ta à?"

"Ngươi, ngươi định mượn ta đột kích thương đội để nuốt chửng số hàng hóa khổng lồ này à?" Từ Kính Nghiệp rốt cuộc hiểu ra hàm ý trong lời Vân Sơ rồi, khuôn mặt vốn lạnh tới tím tái tức thì chuyển màu trắng, nhiệt lượng cũng điên cuồng tràn ra, chớp mắt trán lấm tấm mồ hôi:

"Nếu không ngươi nghĩ ta vất vả đi Tây Vực làm gì? Ta cố ý ở lại đây thêm một ngày làm gì? Vậy mà ngươi chỉ dẫn một nhúm người tới." Vân So tỏ vẻ thất vọng:

Bình Luận (0)
Comment