"Ta, ta biết rồi, mục tiêu của ngươi căn bản không phải là ta, ngươi muốn hại a tổ ta chứ gì? Ngươi muốn đem ác danh cướp thương đội chụp lên đầu ta, đem tổn thất đổ hết lên a tổ ta chứ gì?" Từ Kính Nghiệp ra mồ hôi nghiêm trọng, giọng nói cũng trở nên the thé:
Vân Sơ ngồi xuống trước mặt Từ Kính Nghiệp:" Chặt tay phải của ngươi, đem về làm chứng cũng vậy thôi."
"Ngươi .. Ngươi ...." Từ Kính Nghiệp lần nữa lắp bắp:
Vân Sơ đứng dậy nhìn Kỳ Liên Sơn dưới trận tuyết lớn:" Từ khi Hoắc Khứ Bệnh đánh được bốn quận Hà Tây, nơi này mấy trăm năm qua vẫn là nơi đạo tặc hoành hành, bọn chúng cướp một thương đội do triều đình bảo hộ có là gì?"
"Đưa tay phải ra đây để ta chặt, ngươi sớm ngày trở về, trời lạnh thế này mà ra mồ hôi như vậy, ngươi sẽ chết đấy."
Từ Kính Nghiệp giơ đao lên:" Ta không để ngươi cơ hội hại lão tổ ta, không để ngươi hại cả nhà ta."
Vân Sơ nhếch mép cười nhạo, hoành đao trong tay vung lên, đao xoay tròn ập tới như cuồng phong.
Keng! Keng! Keng!
Liên tiếp ba đao, Từ Kính Nghiệp dốc sức chống đỡ, nhưng dù là lúc khỏe mạnh còn chẳng làm nổi, huống hồ giờ bị thương ở chân, loạng choạng lùi lại sát mép vực.
"Một bước nữa thôi ngươi sẽ tan xương nát thịt, đưa tay phải ra đây, Lý gia sống chết liên quan gì tới ngươi, năm xưa Anh công thiếu chút nữa giết chết ngươi, ngươi cần gì lo cho họ."
Từ Kính Nghiệp đưa tay ra lại cắn răng giấu sau lưng:" Ngươi muốn tay phải của ta mục đích chẳng qua vì cái nhẫn trưởng tôn của Lý gia, từ đó kéo Lý gia vào, ta không đưa cho ngươi."
"Lấy từ cái xác chết cũng vậy thôi." Vân Sơ nói rồi giang tay ra, thêm vào độ dài của hoành đao, khóa hết tuyến đường bỏ chạy của Từ Kính Nghiệp."
Từ Kính Nghiệp từ từ nâng đao lên:" Vì lật đổ a tổ ta, ngươi không từ thủ đoạn."
Vân Sơ nghiến răng:" Năm xưa a tổ ngươi từng nói với bệ hạ --- Vân Sơ cầm quân, 3000 kỵ có thể tung hoành thiên hạ, 5000 kỵ có thể đánh đâu được đó, một vạn kỵ thì có thể giữ vững một phương, hai vạn kỵ ắt binh bại nhục quốc."
"Vân mỗ đáng lẽ có thể nắm giữ mười vạn trọng binh, ngạo nghễ nhìn thiên hạ, vì một câu của a tổ ngươi, bao năm qua mỗ chỉ có thể làm huyện lệnh nhỏ xíu, không sao tiến lên được."
"Thù này không đợi trời chung!"
Thấy Vân Sơ kích động lộ sơ hở, Từ Kính Nghiệp sao bỏ qua, trường đao trong tay đâm thẳng vào ngực Vân Sơ. Vân Sơ bước nghiêng người sang trái, đợi Từ Kính Nghiệp đột vây, hoành đao trong tay phải sẽ chặt cái đầu lâu của hắn.
Ai ngờ một đao như sấm sét của Vân Sơ lại chém hụt, vì Từ Kính Nghiệp không đột vây mà ném trường đao, hai tay ôm đầu, lăn xuống chỗ dốc không quá lớn.
Nhìn Từ Kính Nghiệp như quả bóng thịt lăn lông lốc xuống sơn cốc, Vân Sơ siết chặt hoành đao, mày nhíu lại.
Sơ ý rồi, ngay cả y cũng không ngờ tên này có gan như thế.
Không yên tâm để Vân Sơ một mình truy sát Từ Kính Nghiệp, Chung Quỳ chạy lên núi thì vừa vặn thấy cảnh này, tới sát mép vực nhìn Từ Kính Nghiệp vẫn đang lăn mình trên dốc đá lở chởm:" Quân hầu ngài bức tử hắn đấy à? Vậy ăn nói sao với Anh công?"
"Tên này khá đấy." Vân Sơ phải thay đổi cách nhìn, trước đó trong mắt y, Từ Kính Nghiệp tối đa chỉ là con chó hoang thôi, y thuận tay giết lúc nào cũng được:" Không chết được đâu, toàn thân hắn là trọng giáp, lối thoát này có lẽ không phải chạy bừa, mà có chuẩn bị trước."
"Rất khá, ta xem thường bản lĩnh cầu sinh của một tên mã tặc rồi."
"Hôm nay đối diện với giây phút sinh tử, hắn không bỏ rơi Lý gia, lần sau nhất định sẽ càng thêm thận trọng."
Phía dưới, Từ Kính Nghiệp ngừng lăn, nằm dưới chân núi như chó chết, Chung Quỳ than:" Tôn tử của ta mà bị ngài dày vò thế này, ta nhất định không bỏ qua cho ngài đâu."
"Đời này ngươi còn chẳng có con, lấy đâu ra tôn tử."
Vân Sơ quay đầu lại, không ngờ thấy Ôn Nhu thở hồng hộc leo lên, tên này chưa thở đều đã đâm xỉa Chung Quỳ rồi.
Chung Quỳ không nói gì, hắn từng từ chối Ôn Nhu làm mai, tổn thương trái tim một quả phụ Ôn gia.
Quả phụ đó là kỳ nữ tử hiếm có nhìn người không đánh giá qua bề ngoài, Ngu Tu Dung và Vương thị lão bà Địch Nhân Kiệt đều đi gặp rồi, đều nói tướng mạo hạng nhất. Đáng tiếc Chung Quỳ không tin ý tốt của Ôn Nhu, từ chối thẳng thừng.
Từ đó Ôn Nhu không tử tế với Chung Quỳ nữa, vì quả phụ đó là đường tỷ của hắn.
Vách núi quá dốc, sơn cốc quá sâu, Lý Kính Nghiệp lăn xuống dưới thì hôn mê, rồi được băng tuyết đánh thức, hắn từ từ bò dậy, tuy đứng không vững nhưng vẫn hướng về phía Vân Sơ rống lên:" Vân Sơ, ta sẽ giết ngươi."
Giọng hắn rất khỏe, chứng tỏ vừa rồi chỉ thương da thịt thôi, tên này sẽ nhanh chóng khôi phục.
"Ha ha ha, vậy thì chạy cho nhanh, giữ lại mạng chó của ngươi, lần sau gặp lại, ta sẽ giết ngươi ngay mà không nói một lời."
Giọng Vân Sơ vang dội sơn cốc, lọt vào tai Từ Kính Nghiệp không khác gì sấm rền, hắn choàng tỉnh về hiện thực, mình còn chưa hoàn toàn an toàn, không dám trả lời Vân Sơ, chạy vào sâu trong sơn cốc.
Nhìn bóng người Từ Kính Nghiệp dần mờ đi trong tuyết, Ôn Nhu biết không đuổi kịp nữa:" Lần này kết thù sinh tử rồi đấy."
Chung Quỳ than:" Quân hầu không chỉ quyết liệt với Anh quốc công, e là cả quân đội cũng phản cảm với ngài."
Vân Sơ dửng dưng:" Bệ hạ đi Đông đô Lạc Dương, sao có thể cho một người quan hệ tốt với quân đội trấn thủ Trường An."
"Ta nói rồi, mục tiêu trước kia của ta là Trường An, bây giờ là Trường, sau này vẫn là Trường An. Dù có thành kẻ địch toàn thiên hạ, ta vẫn ở lại Trường An."
Chung Quỳ nhìn Vân Sơ với ánh mắt kỳ lạ, tới giờ hắn vấn không hiểu nổi:" Vì sao nhất định là Trường An?"
Vân Sơ giang rộng tay cười với gió tuyết:" Vì ta yêu Trường An, vương hầu khanh tướng, tài tử phong lưu, hào thương cự cổ, giai nhân kỳ nữ, chẳng qua cũng chỉ được vài lời trên cuốn sách hoen ố, còn Trường An có thể mãi mãi ở đó, trường tồn với nhật nguyệt."
Chung Quỳ không tiếp nhận được lý luận trọng vật khinh người này của Vân Sơ:" Chẳng qua là đống gạch ngói thôi, hủy rồi thì xây lại."
"Nhầm rồi, ta muốn mỗi viên gạch viên ngói trong tòa thành đó ghi chép một câu chuyện mỹ lệ, ta muốn mỗi viên gạch viên ngói đó nhớ kỹ từng gương mặt đã xuất hiện ở đây, ta muốn để hậu thế biết, Trường An là tòa thành huy hoàng thế nào."
Ôn Nhu nhìn Vân Sơ hào khí bộc phát dữ dội, cũng muốn nói vài câu hùng hồn, miệng vừa mở ra thì gió tuyết xộc vào miệng mới nhận ra, đứng trên núi gào thét chẳng phải chuyện hay:" Đi thôi, lạnh chết ta rồi đây này."
Khi ba người biến mất khỏi đỉnh núi, Từ Kính Nghiệp mới từ sau tảng đá lớn thò đầu ra, hắn nhanh chóng gom góp đống cỏ khô, thổi bấc lửa châm lên, run run sưởi ấm, hét lên trong gió lạnh:" Vân Sơ, ta chơi tổ tông mười tám đời nhà ngươi."
(*) Lý Hoằng lo cũng đúng đấy chứ, Vân Sơ chơi mèo vờn chuột để chuột nó chạy mất rồi.