Khi đám Vân Sơ về tới thành lạc đà thì Vân Na đã tỉnh rồi, đang nói chuyện với Đạo Chính.
Tuy Vân Sơ không biết họ nói chuyện gì với nhau, nhưng từ dáng ngồi thẳng lưng, gương mặt nghiêm túc chuyên tâm của Vân Na, y biết, Vân Na chẳng hiểu người ta đang nói cái gì.
Có điều nha đầu này giờ khôn lắm, biết che giấu sự vô tri của mình, nắm lấy một số khái niệm và từ ngữ xa lạ trong lời Đạo Chính, cung kính thỉnh giáo, hoặc nhờ ông giảng lại.
Kết quả Đạo Chính nghĩ, Vân Na rất coi trọng cuộc nói chuyện giữa bọn họ, chỗ nào chưa hiểu phải làm cho rõ.
Thế là trong gió tuyết mênh mông, tạo ra cảnh một lão tăng áo vải và thiếu nữ áo đỏ ngồi trong lán đàm kinh luận đạo, khiến không ít người thành kính hướng về phía đó chắp tay, miệng lẩm nhẩm Phật hiệu.
Thậm chí trong số hòa thượng tùy tùng của Đạo Chính có người sở trường tranh họa không nhịn được vẽ lại cảnh tượng hiếm có này.
Lão tăng áo vải mặt mày khắc khổ, thiếu nữ áo đỏ xinh đẹp ngây thơ, hoa văn sen ở mi tâm được đặc tả, khiến bức tranh tràn ngập sự từ bi của Phật gia. Vân Sơ gật gù, hòa thượng này vẽ tranh không tệ.
Đám Vân Sơ vừa giết người, trên giáp còn dính máu, về tới chỗ ấm áp hơ lửa, băng tuyết đóng trên giáp tan đi, nước và máu thuận theo khải giáp chảy xuống đất. Chiến đấu trong thời giết băng giá chẳng bao giờ là lựa chọn khôn ngon.
Cảnh đó lọt vào mắt Đạo Chính, hòa thượng già thở dài, hai tay chấp lại không ngừng niệm phật hiệu."
Vân Na cũng thở dài theo:" Phải độ ách ra sao?"
"Sát sinh là đại ác, không tụng kinh nghìn lần, khó vào tịnh thổ."
"Huynh trưởng vì bảo vệ ta mới tạo sát nghiệp, ta nhất định tụng kinh nghìn lần hỏa giải tai kiếp."
"Trên đời này phàm nhân ác niệm không dứt, bản sư có một đại pháp vô thượng, có thể giúp phạt chủ nhanh chóng tiêu trừ ác nghiệt."
Đạo Chính lấy từ trong tay áo ra một thứ hình ống bằng đồng trắng, bạch trắng, vàng cũng với bảo thạch, ở giữa còn xoay được.
Một sợi tơ màu nối với quả cầu bạc, chỉ cần hơi chuyển động, quả cầu bạc sẽ chạm vào quả cầu vàng bên trong, phát ra âm thanh du dương.
"Đại pháp châm ngôn khắc trên Phật môn bát bảo, chỉ cần lòng mang thiện niệm, xoay một vòng bằng với một lần đọc kinh văn ..."
Chỉ cần nghe giới thiệu một cái là Vân Sơ biết ngay thứ này thích hợp với muội tử lười biếng của y rồi, đứa bé này nhất định sẽ đem cách tụng kinh này truyền bá rộng rãi, nói không chừng về sau trên tay mỗi vị hòa thượng sẽ có một cái.
Đúng là quá tiện ...
Đạo Chính tới đây để làm gì, kỳ thực nhìn vào thân phận của ông ta là Vân Sơ biết ngay, đó là ông ta chuẩn bị điêu khắc một bức tượng Phật lớn trên đá sa thạch đỏ.
Vậy rốt cuộc lớn cỡ nào?
Một bức tượng Phật ngồi trên mặt đất, đầu chạm tới đỉnh núi cần dùng bao nhiêu công tượng? 3000 hộ.
Phật môn không thể bỏ ra chi phí lớn như vậy, phải quyên góp từ bách tính Cam Châu, nếu quyên tặng không đủ thì sao? Ba nghìn hộ công tượng kia phải làm miễn phí chứ sao?
Vân Na thấy làm vậy không được.
Đạo Chính hòa thượng cho rằng chỉ có trải qua lao động vất vả, không tốn kém chi phí làm ra được tượng Phật thì mới có ý nghĩa. Ông ta gọi đó là chúng sinh quyên sức, một khi tượng làm thành đã mang tính chất thần thánh.
Ông ta tới tìm Vân Na để có quyền được làm tượng Phật, nói cách khác ông ta thấy Vân Na trẻ tuổi dễ lừa, để nàng gánh tội tàn hại bách tính, ông ta hưởng công đức.
Đó mới là mục đích ông ta tìm Vân Na.
Chùa Mã Đề vì có dấu vó ngựa Hoắc Khứ Bệnh mà nổi danh, Vân Na cho rằng đó là một người rất đáng kỷ niệm, so với việc xây dựng tượng Phật chẳng thà làm bức tượng Hoắc Khứ Bệnh oai hùng.
Sau đó thêm cho Hoắc Khứ Bệnh một danh hiệu hộ pháp Phật môn, vậy là chùa Mã Đề sau này có thể vừa thờ Phật vừa thờ Hoắc Khứ Bệnh rồi, càng tiện liên hệ với tên chùa. Như thế thu hút nhiều tín đồ hơn, tác dụng tốt hơn là làm tượng Phật dựa vào núi.
Đạo Chính bị ý tưởng của Vân Na làm sốc nặng, đưa nhân vật có tên tuổi lớn trên lịch sử vào Phật môn, còn biến thành hộ pháp, chỉ đám đạo nhân mới thích thế.
Hơn nữa Vân Na nhầm mất rồi, Vi Đà hộ pháp - Skanda không phải là người Hán, là thiên thần của Bà La Môn.
"Chẳng lẽ Hoắc Khứ Bệnh không đánh được Vi Đà?" Vân Na đang mê mẩn Nghìn lẻ một đêm hỏi:
Đạo Chính không biết phải trả lời Vân Na ra sao, ông cũng rất muốn biết Hoắc Khứ Bệnh có đánh được Vi Đà không ... À không, đầu óc ông ta cũng lẫn rồi, không phải vấn đề Hoắc Khứ Bệnh có đánh được Vi Đà không, mà là Phật môn có nên nạp một người Hán vào không?
Mười tám vị tăng nhân chùa Thiếu Lâm nhìn Vân Na với ánh mắt sùng bái, bọn họ thấy Vân Na nói quá đúng rồi, mời vị thường thắng tướng quân như Hoắc Khứ Bệnh làm hộ pháp chùa miếu xua đuổi tà ma quá chính xác.
Khi các vị hòa thượng tâm tư đơn thuần đang kích động thì Vân Na chỉ bọn họ, nói với Đạo Chính:" Đợi bọn họ viên tịch rồi, dựa theo dáng vẻ bọn họ làm thành tượng, mang đi hầu hạ Huyền Trang đại sư."
"Này hòa thượng vẽ tranh kia, ngươi đấy, vẽ lại dáng vẻ của họ cho ta, đợi về tới Trường An, ta sẽ bẩm báo với Huyền Trang đại sư làm như thế."
Nghe Vân Na nói vậy, dù là Minh Viễn đại sư tu hành cao thâm cũng chắp tay quỳ xuống dưới chân nàng, các võ tăng khác chỉ hận không thể viên tịch ngay bây giờ để biến thành tượng trong chùa ..
Còn Vân Sơ thì há mồm muốn trật khớp hàm, Ôn Nhu trông mặt giống tinh thần thất thường, Chung Quỳ thì nghe tới chảy nước dãi đoán chừng cũng muốn thành tượng lắm ...
Tay Ôn Nhu run bần bật nắm lấy giáo Vân Sơ kéo về trong lều mặt lúc xanh lúc trắng, ngay cả lạnh cũng quên mất, cắn răng nói:" Không, không đùa được đâu, nếu rơi vào tay người cố ý thao tác, muội tử ngươi sẽ khiến lịch sử Phật giáo Đại Đường từ thời khắc này chia làm hai quyển thượng hạ."
"Quyển thượng viết --- Cổ phật giáo, quyển hạ viết --- Tân phật giáo."
Nói tới đó Ôn Nhu nhìn Chung Quý mặt vẫn còn đờ đẫn:" Đạo giáo các ngươi nguy rồi, lý luận mười tám tầng địa ngục của ngươi sẽ bị đứa bé đó nuốt sạch sẽ, biến thành của Phật môn."
"Ta cho ngươi biết, từ nay trở đi kẻ nào nói Vân Na ngốc, ngươi hãy khạc đờm nhổ vào mặt hắn."
Vân Sơ thấy Ôn Nhu nói quá đúng, vì trên lịch sử có rất nhiều nhân vật thành thánh, bọn họ ảnh hưởng lớn tới cuộc sống bách tính, thành một phần không thể chia tách trọng cuộc sống.
Nếu những người này bị Vân Na kéo vào Phật môn, không chút nghi ngờ gì nữa, Phật môn hưng thịnh ngay trước mắt.
Đừng nghĩ những lão hòa thượng trong Phật môn chỉ biết tụng kinh niệm Phật mong sớm ngày thành Phật, bọn họ không hề cổ hủ, ở một số phương diện, bọn họ còn tiến bộ hơn người ở phàm tục.
Tượng phật trước thời Đường đa phần mặt mày thanh tú dáng người dong dỏng, tới thời Đường đại đa số trở thành mặt to tai lớn, Phật môn chưa bao giờ tụt hậu.
Đợi tới khi Vũ Mị lệnh đem dáng vẻ của mình khắc thành tượng Phật ở Long Môn, khi đó người Đường muốn mang nhiều người Hán vào chùa miếu để thờ cúng.
(*) Vân Na không nói chơi, Già Lam Hộ Pháp chính là Quan Vũ, Phật môn bịa ra thuyết ổng buông đao cửa Phật cùng Vi Đà Hộ Pháp chính là cặp tượng canh cửa chùa.
Rất nhiều đoạn không phải Lão Kiết viết tùy hứng đâu mà là lịch sử, như lần trước Ôn Nhu đánh giá về Lý Nghĩa Phù cũng là trích nguyên văn trong sử ra.