Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 887 - Q4 - Chương 130: Người Kế Thừa Của Vân Sơ.

Q4 - Chương 130: Người kế thừa của Vân Sơ. Q4 - Chương 130: Người kế thừa của Vân Sơ.

Đạo Chính chắc chắn là một cao tăng đại đức, càng là một tăng nhân biết làm việc, hai chuyện này không có vấn đề xung đột gì cả.

Bây giờ những lời ba lăng nhăng của Vân Na được ông ta nghe vô cùng chăm chú, ông ta nhận ra Vân Na đang mở ra cho Phật môn một cánh cửa, tuy không biết sau cánh cửa này sẽ là cái gì, nhưng cửa chính là để con người đi ...

Vì thế khi Vân Na quay về phòng của mình tiếp tục ăn chà là lên đường về Trường An, Đạo Chính dùng đại lễ quỳ bái nàng.

Một cái rương nặng đặt trước mặt Đạo Chính, sau khi mở ra, bên trong toàn là vàng.

Đạo Chính khoanh chân ngồi trên tuyết trắng phau phau, tụng kinh tiễn chân Vân Na.

Từ Cam Châu tới Cô Tang, vào địa giới Lương Châu, Vân Sơ tiếp tục dẫn thương đội qua Hội Châu, Nguyên Châu, Kính Châu rồi vào Tiêu Quan Đạo cũng không thấy bóng dáng Từ Kính Nghiệp nữa.

Nói cách khác Từ Kính Nghiệp không dám truy sát Vân Sơ báo thù, đó là chuyện trong dự liệu thôi, có điều biểu hiện rùa rụt đầu của hắn làm Vân Sơ hơi thất vọng.

Kẻ như vậy thì làm được chuyện gì lớn chứ, thế mà đám người Anh công vẫn coi hắn như bảo bối, chẳng biết là ông ta mù mắt rồi hay là vì không còn lựa chọn nào khác.

Tùy Đường Diễn nghĩ là một bộ bình thư mà Vân Sơ thích nhất, trong đó có rất nhiều nhân vật nay Vân Sơ vẫn nghe danh, như Lý Tích, Trình Giảo Kim nhưng giơ thời đại anh hùng kéo màn rồi, qua vài năm nữa thôi người Đường sẽ quên họ.

Thật đáng tiếc.

Chỉ có điều lịch sử là thế, sau khi sóng lớn quét qua, chỉ còn lại đôi bạn ngư tiều phơ tóc bạc, gặp nhau gió núi trăng sông, mở vò rượu đục chuyện thêm nồng.

Ngàn xưa nay kể lại,

Văng vẳng tiếng cười ngông …

Đi vào Tiêu Quan Đạo đi men theo lũng sông Thanh Thủy, thời tiết tuy chưa ấm áp, có điều băng trên sông đã bắt đầu tan, ven bờ còn sót lại ít băng mỏng cũng chẳng cầm cự được bao lâu nữa.

Dù sao mùa xuân đã tới rồi.

Mùa xuân ở thành Trường An tới sớm hơn Lũng Hữu, sáng sớm vừa rồi còn có một trận mưa xuân.

Kinh kỳ mưa nhẹ tựa dầu tô

Gần trống, xa nhìn cỏ biếc phô

Trong suốt năm dài xuân đẹp nhất

Tuyệt vời khói liễu khắp hoàng đô.

Vân Cẩn rưng rưng nước mắt đọc.

Ngu Tu Dung tức giận cầm thước mắng:" Ngay cả thơ của a gia con mà con cũng không đọc được, vậy cần thứ nghịch tử này làm gì nữa."

Vân Cẩm kiêu ngạo đem bài Vị thành khúc mà mình chép đưa cho mẫu thân, nói với Vân Cẩn:" Đệ đúng là đứa ngốc."

Vân Cẩn lau nước mắt hét lên:" Ta là ca ca."

Vân Cẩm nghênh nghênh cái mặt:" Ai thông minh hơn thì lớn hơn."

Vân Cẩn sợ hãi nhìn mẫu thân, nó sợ mình sẽ thành đệ đệ, chợt nhớ ra cái gì, chỉ mặt Vân Cẩm:" Đợi a gia về sẽ biết ai lớn ai nhỏ."

Vân Cẩm biết mình có một a gia, nhưng nó chẳng có mấy ký ức về a gia, chỉ nhớ a gia thích bế nó thơm, sở dĩ nó nhớ vì khi a gia thơm nó, râu cứ đâm vào mặt rất khó chịu.

"A gia thích ta hơn." Vân Cẩm đương nhiên sẽ không nói nó ghét a gia thơm nó, nó phải trấn áp Vân Cẩn trước đã:

Quả nhiên Vân Cẩn lại rưng rưng nước mắt:" Muội nói linh tinh, a gia thích ta hơn."

Ngu Tu Dung định an ủi nhi tử, chợt phát hiện Lý Tư đang dán người vào tường định chuồn ra ngoài, tức giận mắng:" Lão sư của con đã chết chưa?"

Ngay lập tức ở gian bên cạnh truyền tới giọng Thôi Dao:" Lão sư nó nữa chết, vẫn đang thở, chỉ là cổ họng khó chịu, sai đệ tử đi kiếm ít kẹo bạc hà về ăn."

"Vì sao cổ họng của cô khó chịu, có phải đêm qua leo tường bị lạnh không?"

Thôi Dao nghe ra vẻ châm chọc rõ ràng trong giọng điệu Ngu Tu Dung, hiển nhiên bà nương đó lấy chuyện nàng gặp trượng phu ra mua vui.

"Khi nam nhân cô về sẽ mang theo cả đàn mỹ nhân Tây Vực, tới khi đó cô ôm phòng trống, hay cũng muốn leo tường?"

Ngu Tu Dung kiêu ngạo nói:" Nam nhân của ta không làm thế."

"Quân hầu là võ nhân khí huyết thịnh vượng, ở phương diện đó nhu cầu cũng hơn người."

"Có trẻ con ở đây đừng nói bậy."

Thôi Dao ho khan lảng đi, Ngu Tu Dung lúc này tâm tình rất tốt nên không hề có ý trừng phạt huynh muội Vân Cẩn.

Vì sao nàng vui, vì mười ngày trước thư Vân Sơ gửi về, đem hết chuyện ở Tây Vực kể với nàng, trong đó không nhắc tới chuyện mỹ nhân Tây Vực, nếu đã không nói thì nhất định không có.

Rất lâu, rất lâu trước kia, Vân Sơ uống say hôn một ca ca bên Bá Kiều, bây giờ ca cơ đó đã thành lão bảo tử nổi danh Trường An, hết thảy nhờ công nụ hôn của Vân Sơ.

Một nụ hôn làm nữ nhân đó hưởng thụ cả đời, rất nhiều kẻ phóng đãng tranh giành nhau nếm thử cánh môi được đại tài tử Vân Sơ hôn.

Đôi cánh tay ngọc muôn người gối, nửa cánh môi ồng vạn người hôn.

Khi ca cơ đó mượn danh Vân Sơ kéo khách, còn chuyên môn phái người tới mời Vân Sơ tới làm khách trong màn, Vân Sơ viết thư từ chối ca cơ đó như thế.

Vốn người biết câu thơ đó chỉ có Vân Sơ, Ngu Tu Dung, ca cơ đó, cứ nghĩ về sau ả ta tự biết thân phận không quấy nhiễu nữa. Ai ngờ ca cơ đó còn công bố ra ngoài, nói là Vân Sơ viết thư cho mình, thế là khách của ả chen lấn chật nhà ...

Chuyện này làm Ngu Tu Dung hối hận vô cùng, nếu không phải do nàng ép Vân Sơ mắng nữ nhân vô sỉ đó, không có chuyện phu quân mình dương danh thanh lâu.

Vì Ngu Tu Dung xem nhẹ quyết tâm vì kiếm tiền mã dũng cảm tiến lên của nữ tử phường Bình Khang.

Điều này khiến cho Ngu Tu Dung hiểu ra một chuyện, nữ tử một khi không còn danh tiết nữa thì chẳng bận tâm cái gì, vì kiếm tiền bất kỳ chuyện gì cũng dám làm.

Đương nhiên, chuyện này nói không chừng còn có kẻ cố tinh đổ dầu vào lửa, muốn bôi nhọ phu quân nàng, Ngu Tu Dung muốn tra, còn nhờ tới Địch Nhân Kiệt. Địch Nhân Kiệt khuyên nàng, chuyện này tốt nhất để nó trôi qua lặng lẽ, nếu tiếp tục tra, sẽ khiến lưu truyền càng rộng.

Cứ nghĩ tới chuyện đó là Ngu Tu Dung phải nhổ nước bọt mấy lần mới chịu được, trượng phu ở ngoài vất vả, mình phải nhớ tới chuyện ngọt ngào chứ không phải chuyện dơ dáy đó.

Vân Cẩn khóc chán rồi tự đi chơi, Vân Cẩm thì khác, nó dán vào lòng mẹ làm nũng:" A nương, con lớn hơn phải không?"

Ngu Tu Dung bực mình đánh vào mông Vân Cẩm:" Con là đứa nhỏ."

Vân Cẩm không khóc, nó nhìn chằm chằm mẫu thân:" Con hỏi Thôi bà bà rồi, a nương sinh bọn con ngất đi, không biết gì hết."

Ngu Tu Dung đang định mắng Vân Cẩm thì Thôi nương tử đi vào, vừa vặn nghe thấy lời ấy rối rít nói:" Thiếp thân không nói gì hết đâu, phu nhân chớ mắc bẫy."

Ngu Tu Dung cúi đầu nhìn đôi mắt tròn xoe vô tội của Vân Cẩm thở dài:" Rốt cuộc cũng có một đứa kế thừa huyết mạch phụ thân nó."

(*) Vân Sơ cày cuốc giết quái vất vả lên LV, Vân Na nạp vip chả làm gì cũng lên cấp ầm ầm.

(**) Nhìn lại toàn bộ số con cái của Vân gia đúng là không đứa nào ưu tú hết, mỗi Vân Cẩm là thấy tiềm năng.

Bình Luận (0)
Comment