Kỳ thực chuyện Vân Cẩm thông tuệ hơn người không phải bây giờ mọi người mới nhận ra, đứa bé từ rất sớm đã thể hiện sự khác biệt so với những đứa bé khác rồi, nhất là so với hai đứa ngốc Lý Tư và Vân Cẩn càng thấy rõ. Từ khi Vân Na cô cô luôn cầm đầu cả đám nghịch dại không còn ở nhà nữa, đứa bé này phát triển theo hướng khác hẳn, ít nói hơn, nhưng không phải rụt rè.
Đôi lúc nhìn nó chống cằm nhìn trời, chẳng khác gì người lớn, trong việc sinh hoạt cá nhân rất tự chủ, lúc cần ăn là ngồi vào bàn, đến giờ tắm là chuẩn bị quần áo, đọc sách viết chữ, chẳng bao giờ cần Ngu Tu Dung nhắc.
Nếu chẳng phải còn quá nhỏ nhiều việc không thể tự làm, có lẽ nó chẳng nhờ tới ai.
Thôi nương tử thì thầm:" Nữ tử thông tuệ không phải phúc."
Lời vừa dứt bị Thôi Dao nhổ vỏ hạt dưa vào mặt.
"Lời lẽ điên khùng ở đâu ra thế, nữ tử vì sao không thể thông tuệ? Ngươi có biết một nữ tử thông tuệ có thể ảnh hưởng tới ba đời một gia tộc không? Đây là chuyện ngàn vàng khó tìm, tới chỗ ngươi lại thành tệ hại à?" Thôi Dao hỏi một câu là phun hạt dưa một phát:
Ngu Tu Dung che mặt, cứ nghĩ mời được nữ tiên sinh danh gia về dạy đám trẻ trong nhà lễ nghi, để không còn bị cô cô của chúng ảnh hưởng xấu, ai ngờ nữ nhân này ... Nàng không biết nói gì cho phải. Kiến thức thì đúng là hơn người, nhưng hành vi càng phóng túng.
Thôi nương tử lau hạt dưa trên mặt:" Tiên sinh thông minh như thế, sao sống không tốt?"
"Ai bảo ta sống không tốt, dù năm xưa làm phu nhân nhà công hầu cũng chẳng tiêu dao tự tại như bây giờ."
"Sống như phu nhân nhà ta mới là tốt."
Nghe Thôi nương tử nói thế, Ngu Tu Dũng cũng thấy mình sống rất tốt, không nhịn được cười khoe tới tám cái răng với Thôi Dao.
Thôi Dao ung dung cắn hạt dưa:" Ngươi vừa nói thông tuệ không phải là phúc, vậy phu nhân ngươi chắc là ngốc lắm."
Thôi nương tử điếng người, rối rít xua tay với Ngu Tu Dung:" Phu nhân rất thông minh, thậm chí thông minh hơn cô nữa."
Thôi Dao bế Vân Cảm lên, thơm má nó một cái, càng nhìn càng thích, chỉ hận đứa bé này không phải do nàng sinh ra, trong lòng không khỏi thoáng qua suy nghĩ, nếu nàng với Vân Sơ kết hợp có thể sinh ra đứa bé thông minh cỡ não? Nàng chỉ Thôi nương tử to béo đang rối rít giải thích cho Ngu Tu Dung:" Thấy chưa, sau này con phải trở nên thông minh hơn nữa mới được."
"Trở nên thông minh như a gia sao?"
"Phải vượt qua a gia con."
Vân Cẩm siết chặt tay:" Nhất định phải vượt qua a gia."
Cho dù là nữ nhi mình đẻ ra, Ngu Tu Dung nghe Vân Cẩm nói thế vẫn bĩu môi, nàng thấy Vân Cảm không thể vượt qua phu quân của mình được.
"Phu nhân, phu quân Thượng Quan thị lang phu nhân phái phó nhân tới đưa thiếp mời, mời phu nhân tới dự tiệc trăm ngày tiểu tôn nữ của thị lang."
Đại Phì đi vào mang theo một tấm thiếp mời màu đỏ sậm đặt lên bàn.
Ngu Tu Dung xem xong thiếp mời giao Thôi Dao, Thôi Dao nhìn lướt qua nói:" Thượng Quan Đình Chi không có tư cách gửi thiếp mời cho hầu phủ, nên dùng danh nghĩa mẫu thân hắn thêm vào thê tử là Huỳnh Dương Trịnh thị, không biết phu nhân có nghĩ tới điều gì không?"
Thái tử và Lam Điền hầu Vân Sơ giao tình không tầm thường, chuyện đó không còn là bí mật gì ở Trường An nữa. Huỳnh Dương Trịnh thị và Văn Hỉ Trịnh Bùi thị có thể nói tuy hai mà một.
Bây giờ thái tử tuyển phi, nhân tuyển là Văn Hỉ Bùi thị, vậy nói phu nhân của Thượng Quan Đình Chi muốn thăm dò tin tức, nên lấy cớ chúc mừng tiểu nữ nhà mình mời Ngu Tu Dung là điều hợp lý.
Ngu Tu Dung được Thôi Dao nhắc nhở liền hiểu ngay:" Thái tử tuyển phi, trừ bệ hạ và hoàng hậu ra, kẻ nào dám xen vào chỉ gặp xui xẻo thôi, đây là vũng nước đục từ chối đi."
Thôi Dao tán thành:" Thế là tốt nhất, Thượng Quan Nghi tuy thân tể tướng đài các, nhưng không phải người thông minh. Làm tể tướng yên lành không muốn, đi can dự vào chuyện tuyển phi làm gì?"
Ngu Tu Dung xua tay:" Kệ ông ta có ý gì, phu quân ta năm ngày nữa sẽ về Trường An, ai mà rảnh đi tham gia tiệc trăm ngày của một tiểu nữ tử?"
"Thôi ma ma, ta bảo ngươi chuẩn bị một trăm con trâu, đã xong chưa?"
Thôi nương tử vội đáp:" Chuẩn bị xong rồi ạ, đợi ba ngày nữa đội ngũ của quân hầu tiến vào Hoa Châu, thiếp thân sẽ giết trâu, làm bách ngưu yên. Đợi quân hầu về tới Trường An, vừa vặn toàn thành náo nhiệt một chút.
Ngu Tu Dung than:" Nhìn Chu Lương đem thư về là thấy được chuyến đi này họ gian khổ thế nào, một thư lại trắng trẻo mà giờ thành một tên mã tặc thô bỉ."
"Cho dù phu quân lớn lên ở Tây Vực, cũng nhất định chịu khôn ít khổ cực. Nghe Vân Na kể, trước kia phu quân ở Tây Vực xấu lắm, tới Trường An rồi mới dần trở nên anh tuấn."
Thôi nương tử ngẩn người sau đó phản bác:" Tiểu nương tử nói linh tinh rồi, khi thiếp thân gặp quân hầu lần đầu ở thành Cô Tang, quân hầu đã là mỹ nam tử hiếm có, chẳng qua da đen thôi chứ anh tuấn lắm."
Ngu Tu Dung gật mạnh đầu:" Nhất định là Vân Na nói linh tinh, đợi nó về xem ta có xé miệng nó ra không?"
Thôi Dao ở bên đột nhiên trầm tư hỏi:" Phu nhân có bao giờ nghĩ chuyện Vân Na và thái tử thành đôi không?"
"Sao lại không chứ?" Nhắc tới chuyện này Ngu Tu Dung xót xa:" Đôi nghĩ ta hi vọng Vân Na giống phu quân, là thân huynh muội có phải tốt biết bao không? Chỉ là nó tóc vàng, mắt lam, da trắng, sao mà làm thái tử phi được?"
"Thực ra Lý thị bọn họ cũng phải trải qua trăm năm thông hôn mới bỏ được đặc trưng của người Hồ, đương nhiên họ sẽ không chịu quay về thời kỳ Bắc Ngụy rồi." Thôi Dao giọng điệu mỉa mai, dù gì nàng xuất thân từ thế tộc lâu đời, bọn họ đa phần vẫn khinh thường Lý thị gốc gác người Hồ:
Đề tài này hiển nhiên trong giới khuê phòng được ưa chuộc, Thôi nương tử góp lời:" Tiểu nương tử chắc gì đã thích thái tử, tuổi tác chênh nhau lớn quá."
"Đương kim bệ hạ và hoàng hậu cũng chênh nhau không ít, chuyện này không ảnh hưởng gì."
"Nhưng mà chưa từng thấy tiểu nương tử tỏ ra thích thái tử, bình thường họ nô đùa đấm đá nhau, chẳng hề nghiêm túc."
Thôi Dao lắc đầu:" Chuyện đó ta chẳng biết, nhưng thái tử thích Vân Na thì có che giấu cũng chẳng nổi. Có thái tử nào để một nữ tử cưỡi lên người đấm như đấm bao cát vậy không?"
Ngu Tu Dung vỗ mạnh đầu:" Ta cứ quen chúng nô đùa với nhau từ nhỏ rồi, quên mất thân phận của thái tử, đung là đáng chết."
Thôi Dao ngẩng đầu nhìn bầu trời âm u mùa xuân:" Đợi mà xem, Vân Na về một cái, chỗ thái tử sẽ có chuyện vui để xem."
Nói là chuyện vui, mặt ba người chẳng ai vui nổi, chỉ có Vân Cẩm nãy giờ ở đó mắt to long lanh nhìn họ không chớp, ba nữ nhân quên để ý ...
(*) Dịch tới đoạn này mình nghĩ ngay tới Thượng Quan Uyển Nhi, có thể xem là tài nữ xuất sắc nhất khi đó, không ngờ tác giả nhắc tới ngay. Đứa bé tròn 100 ngày này chính là Thượng Quan Uyển Nhi rồi, em này bằng tuổi với Thái Bình nha đầu.
Tưởng tượng Vân Cẩm bóp mũi cả hai đứa.