Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 889 - Q4 - Chương 132: Đả Kích Kép.

Q4 - Chương 132: Đả kích kép. Q4 - Chương 132: Đả kích kép.

Càng tới gần Trường An, quân pháp Vân Sơ thi hành trong thương đội càng nghiêm khắc, đương nhiên, đối tượng trừng trị chủ yếu không phải người Đại Thực, Ba Tư mà là đám lão tặc.

Nhìn Bành Thiên Trụ thủ lĩnh Hoa Sơn Hắc Phong Lĩnh bị Ôn Nhu lạnh lùng xử tử tại chỗ, vứt xác ra đồng hoang, đám lão tặc bị tiền tài làm mê muội cũng bừng tỉnh, toàn thân lạnh toát.

Bọn họ không hiểu, chẳng qua hôm qua bọn họ tranh đoạt mỹ nhân ở Hoa Châu, làm chết một ca kỹ thôi. Hơn nữa Bành Thiên Trụ còn đền tiền rất nhiều, bên kia vui mừng không hết, vậy mà tới chỗ huyện tôn lại thành tội giết người.

Bọn họ căm hận gườm gườm nhìn Ôn Nhu.

Vân Sơ thì lạnh lùng nhìn lại họ, đám lão tặc tức thì cảm nhận được ánh mắt sư tử nhìn đàn cừu, ánh mắt đó đi tới đâu như kiếm sắc đâm vào người ta.

Đám lão tặc hiểu ra, khi ở Tây Vực, bọn họ đồng sinh cộng tử chỉ vì huyện tôn cần họ bán mạng, giờ về Quan Trung, rốt cuộc quan phỉ khác biệt.

Ngay đêm đó, ba lão tặc Tần Lĩnh vứt bỏ tiền tài sắp tới tay, chỉ mang theo binh khí chiến mã lén lút bỏ đi, kinh nghiệm bao năm cho họ biết, nếu không đi chỉ có chết.

Bọn họ vừa rời thương đội không lâu thì gặp phải Lương Anh khôi giáp đầy đủ, vũ khí trong tay cưỡi trên ngựa đợi từ bao giờ.

Lão tặc Hoắc Độc cười thê thảm:" Thiếu tướng quân, chẳng lẽ không cho bọn ta đường sống sao?"

Lương Anh lắc đầu:" Khi ở Tây Vực, quân hầu hỏi các ngươi, có muốn ở lại Tây Vực không, các ngươi không chịu."

"Vậy nên giờ bọn ta phải chết sao?"

"Giữ quy củ thì được sống."

Hoắc Độc nhìn huynh đệ hai bên, họ lặng lẽ rút đao, trước kia họ tin Vân Sơ nên mới đi Tây Vực phát tài, cho rằng Vân Sơ là người chú trọng nghĩa khí, giờ họ mới hiểu, quan là quan, tặc là tặc.

Trong bóng tối vang lên tiếng cơ quan cung nỏ, Hoắc Độc chĩa đao về phía Lương Anh:" Lão phu làm tặc khấu cả đời, không làm được thuận dân."

Ôn Nhu chắp tay sau lưng từ trong bóng tối đi ra, một người mặc nho phục, râu ria như mã tặc, trông hết sức kỳ dị:" Ngươi nghĩ đem thê nhi già trẻ đổi thân phận phân tán trong huyện Trường An, Vạn Niên thì đám quan gia ngu xuẩn bọn ta không làm được gì à?"

"À nói đúng hơn, Vân Sơ có thể không làm, bản quan thì không ngại đâu."

Hoắc Độc nghe vậy thì chết điếng, cay đắng cắm đao xuống đất, không dám phản kháng.

Ôn Nhu đi qua đi lại nói: "Hoắc Độc, cả đời ngươi giết bao người vô tội, lòng ngươi tự rõ. Nếu ngươi chiến tử ở Tây Vực, hoặc ở lại Tây Vực, ta coi như không biết. Chỉ cần giám thị vài năm, các ngươi không làm việc ác, sẽ bỏ qua co các ngươi, để các ngươi sống cuộc đời bình thường."

"Bây giờ các ngươi không sửa tính, lại còn muốn chạy à?"

"Đừng làm bản thân như nghĩa sĩ bị lừa gạt, đám lão tặc các ngươi không xứng đâu."

Hoắc Độc nhảy xuống ngựa:" Quan có hai cái miệng, ngài nói thế nào chẳng đúng."

Ôn Nhu tiếp tục nói:" Trước kia quan phủ chiếu cố bách tính không tốt, các ngươi không còn đường sống mới đi làm tặc, ta thấy có thể tha thứ. Bây giờ xung quanh Trường An đã có biến đổi lớn, không thể nói là giàu có, nhưng cũng có cái ăn cái mặc rồi, các ngươi vẫn không hối cải, chết chẳng oa."

"Giờ cho ngươi hai lựa chọn, một tới đại lao huyện Vạn Niên tìm lao đầu Nhạn Cửu, thành thật khai ra ngươi phạm tội gì, để xem tiền ngươi kiếm được đủ chuộc tội không?"

"Hai là tự sát, bọn ta sẽ mang thi thể ngươi về nói với người nhà, các ngươi chiến tử khi bảo vệ thương đội."

"Ngoài ra, nếu ngươi may mắn sống sót thì nửa đời sau sống cẩn thận, rất có khả năng vì đi trên đường nhổ nước bọt mà bị gộp tội vào phạt, cuối cùng chém đầu thị chúng."

"Quân lệnh đã ra, không được quấy nhiễu địa phương, Bành Thiên Trụ vì thế mà chết, ta và quân hâu ghét nhất người có lệnh không tuân."

Hoắc Độc mấy lần định rút đao ra liều mạng, thống khoái lần cuối rốt cuộc không dám, cắn răng nói:" Có thể cho mỗ về thương đội, nói với đám lão huynh đệ ân tình của quân hầu, để cùng kết bạn tới đại lao Vạn Niên không?"

Ôn Nhu cười:" Được."

Lương Anh nhìn ba người kia thất thểu dắt ngựa về doanh, thấy không đành lòng, dù sao cũng từng sóng vai tác chiến:" Ôn huyện lệnh, chúng ta làm thế liệu ..."

Nói tới đó thì dừng, hắn cũng không biết nói sao mới đúng.

Ôn Nhu lại biết hắn định nói gì:" Không phải bỏ qua tội cũ của chúng thì có nghĩa là tội của chúng không tồn tại."

"Chức trách của quan phủ là trừng trị kẻ ác, bảo vệ người lương thiện. Dù chúng muốn quay về làm người lương thiện cũng phải trả cái giá nhất định mới được.

"Nếu không giết người phóng hỏa đeo vàng đeo ngọc, xây cầu làm đường chết không còn xương, ngươi thấy có thích hợp không?"

Lương Anh chắp tay lĩnh giáo, nếu để đám lão tặc này hưởng thụ sung sướng an nhàn ở Trường an thì đúng là có lỗi với trời đất, có điều hắn vẫn thấy làm thế chưa ổn:" Đó là đạo lý ngài học được ở Quốc tử giám à? Ôn huyện, có thể nói với quân hầu, đừng đưa thuộc hạ vào Quốc tử giám được không?"

Ôn Nhu vung tay bợp vào mũ trụ của hắn:" Làm thế là muốn tốt cho ngươi, đừng có không biết điều."

Hai người dẫn binh mã về doanh thì Vân Sơ chưa ngủ, đang đốt nến xem văn thư, nước trong ấm nhỏ đã sôi, đang kêu ùng ục phun hơi nước ra ngoài. Lương Anh vội đi tới thêm nước vào cốc trà cho Vân Sơ, hắn cũng cần ít trà thấm cổ họng đăng đắng.

Vân Sơ rời ánh mắt khỏi văn thư hỏi:" Thế nào rồi?"

"Những kẻ vì cùng đường sa chân vào đường này, lại chưa phạm tội cực ác sẽ sống. Đây là tiêu chuẩn cơ bản, kẻ nào vượt qua tiêu chuẩn này thì không giữ." Ôn Nhu tuyên bố giới hạn của mình:

Lương Anh trước mặt Ôn Nhu không dám nhiều lời, vì hắn biết Ôn huyện lệnh bề ngoài nho nhã bên trong lạnh lùng khắc nghiệt, bây giờ trước mặt Vân thúc muốn nói đỡ cho đám lão tặc:" Bọn họ ở Tây Vực cùng chúng ta vào sinh ra tử, làm thế có hơi bất công không?"

"Đặt cốc trà xuống." Vân Sơ chỉ Lương Anh:

Lương Anh đặt cốc trà xuống, cho rằng Vân thúc có điều gì muốn dạy bảo, không ngờ Vân Sơ đạp một phát vào ngực hắn. Lương Anh bay vèo ra khỏi cửa lều, trượt dài trên mặt đất rồi lăn lông lốc mấy vòng mới dừng, nếu không phải hắn chưa cởi giáp thì cú đá này đủ cho hắn nằm nửa đời còn lại.

Vân Na ôm hộp quả khô ngồi vừa ăn vừa ngắm trăng sao tán gẫu với hai thị nữ, kinh ngạc nhìn Lương Anh lăn lông lốc trên mặt đất, nàng vội vàng đặt hộp thức ăn xuống, nhấc váy chạy tới.

Lương Anh ôm ngực tắc nghẽn, cổ họng ngòn ngọt như có thứ muốn trào ra, đầu óc hắn trống rỗng, cảm giác được lần này quân hầu giận thực sự rồi, cú đá đó rất nặng, cả hộ tâm kính trước ngực cũng vỡ nát.

Bỗng nhiên có hương thơm mê người luồn vào cánh mũi, tiếp đó là giọng nói ngọt ngào:" Sao không nghe lời, toàn chọc giận ca ca."

Tim Lương Anh run lên, nếu Vân Na đỡ hắn dậy thì hắn phải làm sao, thế nhưng hắn nghĩ nhiều rồi, bàn chân nhỏ nhắn dưới mép váy kia đá hắn mấy phát.

Mấy cú đá này không đau da thịt, nhưng Lương Anh nhói đau trong lòng: "Chẳng lẽ ta sai sao?"

"Ngươi không sai chẳng lẽ ca ca ta sai." Vân Na đá thêm cái nữa rồi xoay người bỏ đi:

(*) Up lại tấm bản đồ từ Quan Trung - Tây Vực.

Bình Luận (0)
Comment