Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 890 - Q4 - Chương 133: Tam Tạng Và Tam Sỏa.

Q4 - Chương 133: Tam Tạng và Tam Sỏa. Q4 - Chương 133: Tam Tạng và Tam Sỏa.

Lương Anh ngồi bần thần ở đó không biết bao lâu, tới khi nghe thấy trong lều Vân Sơ truyền ra tiếng mắng.

"Muội đừng có ăn chà là như ăn cơm, thứ này toàn là đường thôi, ăn nhiều không tốt."

Thì ra là Vân Na đang cho chà là vào trong trà của quân hầu, hắn vươn cổ nhìn, thấy quân hầu có vẻ đã nguôi giận, mon men quay lại lều.

Vân Na tới rồi, quân hầu không nói công vụ nữa, mà giảng giải về chà là, nói thứ này mà ăn không có tiết chế sẽ dễ mắc bệnh tiêu khát. Hơn nữa loại bệnh này chuyên đối phó với kẻ lười,

"Muội nhớ nhà, nhớ tẩu tử, nhớ Lý Tư và đám Vân Cẩm, giờ muội rất muốn bẹo má Vân Cẩn, muốn xem Tam Nhi có phải trông có giống huynh không?" Vân Na đánh trống lảng:

Ôn Nhu thong thả cầm cốc trà lên:" Ta cũng hi vọng Tam Nhi nhà ca ca muội giống ca ca muội."

Vân Sơ không thèm để ý tới lời độc ác của hắn, kéo ân Na ngồi xuống:" Khuy Cơ đại sư gửi thư tới, họ chuẩn bị một nghi lễ Phật môn long trọng, đội ngũ nghênh đón muội ở cầu Hàm Dương, đưa muội tới chùa Đại Từ Ân. Bệ hạ đợi muội, sắc phong pháp hiệu cho muội."

Vân Na tức giận:" Muội có phải hòa thượng đâu, thái tông hoàng đế phong Huyền Trang đại sư pháp hiệu Tam Tạng! Khó nghe chết đi được."

"Lý Hoằng cũng gửi thư cho muội, nói cha nó chuẩn bị phong hiệu cho muội là Tam Sỏa! Muội không nhận cái pháp hiệu khó nghe ấy, muội sẽ về thẳng nhà, muội không muốn làm Tam Sỏa đại sư."

Mặt Vân Sơ co giật như bị ong đốt, Ôn Như thì cười sắp mất nửa cái mạng rồi.

Lương Anh cũng muốn cười lắm, nhưng vì ánh mắt đe dọa của Vân Na nên hắn không dám cười, có điều thân thể không nghe lời, mặt cứng đờ nhưng người rung run, hộ tâm kính bị vỡ trước ngực chạm vào nhau cành cạch nghe rất giống tiếng cười.

"Ngươi dám cười ta à?"

Vân Na nổi điên lấy hộp chà là ném Lương Anh, chà là bay tứ tung, còn hộp bị mũi nhọn trên mũ trụ đâm xuyên, treo lủng lẳng ở đó.

"Muội không nghĩ tới khả năng Lý Hoằng trêu muội à?" Vân Sơ hắng giọng hỏi:

"Sao có thể chứ, nó viết thế trong thư, lại còn viết một bài thơ nát."

Vân Sơ và Ôn Nhu nghe Vân Na đọc bài thơ Lý Hoằng viết, chẳng qua là bài thơ giấu chữ thôi, tất nhiên không qua được hai người họ. Lương Anh chẳng nghe ra cái gì, thấy hoàng tộc đối xử với Vân Na không tốt, lại không dám phản kháng, ngồi đó lòng hậm hực.

"Lý Hoằng lừa muội đấy." Vân Sơ xoa đầu muội tử an ủi:

Vân Na tủi thân:" Nó rõ ràng biết muội học không tốt còn cố ý viết thơ bắt nạt muội."

Vân Sơ vỗ vỗ lưng Vân Na, khẽ thở dài, đừng thấy Vân Na thường ngày tỏ ra vô tâm mà nhầm, đứa bé này thực sự rất mẫn cảm, người không liên quan chế giễu sẽ không để trong lòng, nhưng người quan tâm nói một câu không chủ tâm cũng có thể làm nó tổn thương.

Thấy Vân Na thương tâm, Ôn Nhu không cười nữa, ra hiệu cho Lương Anh ra ngoài.

Hôm nay dỗ Vân Na không dễ, Vân Sơ làm thịt nướng mà muội tử vẫn rầu rĩ, khi mệt rồi mới theo Trác Mã và A Duẫn Toa - Aqsa về lều.

Vân Na đi rồi, Vân Sơ ngồi một mình trầm tư rất lâu.

Khi Vân Sơ đi, dù nhiều người thèm khát lợi ích từ chuyến đi này, tranh giành có một vị trí, nhưng dù sao chỉ là đi kiếm tiền, không mấy ai coi trọng, trừ người thân ra, người đi tiễn rất ít.

Đó là tâm thái đám huân quý, quan lão gia, tham lam vô độ, nhưng lại tỏ thái độ coi khinh tiền tài.

Nhưng lần này về số người nghênh đón chắc chắn rất nhiều, vì Vân Na, đây không còn là vấn đề kinh tế nữa, một Phật quốc to lớn xuất hiện có thể thay đổi hoàn toàn hệ sinh thái chính trị của Tây Vực.

Chỉ cần là người có chút đầu óc sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này.

Ở Đại Đường, chỉ cần có quyền thế, địa vị thì tiền tài sẽ tự tìm đến.

Trong thư Khuy Cơ viết cho Vân Sơ nói rất nhiều, ông tỏ rõ, Phật môn nắm được ba thành Phật quốc là may mắn lắm rồi.

Không thể cầu hơn nữa, không dám cầu hơn nữa.

May mà người chủ sự Phật quốc là Vân Na, vốn chẳng có dã tâm gì,

Phật môn muốn tạo thanh thế lớn đón Vân Na là để chứng minh, nàng là người thống trị thực sự của Phật quốc, không phải chỉ con rối cho người khác giật dây.

Trong chuyến trở về này Vân Na mới là trung tâm, đám Vân Sơ phải giảm bớt sự chú ý.

Đám lão tặc cả đêm không ngủ, tới canh ba thì đi, đi rất yên tĩnh, không ồn ào, không oán trách, càng không ai tới kêu oan với Vân Sơ.

Từng người trong số bọn họ hiểu, đây là cơ hội tẩy trắng cuối cùng của bọn họ rồi.

Có lẽ sẽ phải ngồi nhà lao một thời gian, có điều đợi ngồi nhà lao xong đi ra, bọn họ không cần thay tên đổi họ xuất hiện trên đường phố Trường An, gặp quan sai không cần cẩn thận đề phòng.

Bọn họ giờ hiểu ra, khi xưa Vân Sơ ở Trường An chiêu lãm họ đi Tây Vực là một cái bẫy, y muốn quét sạch toàn bộ đạo tặc ở Trường An.

Đáng lẽ khi gom bọn họ về một chỗ ở trong quân doanh, y vung đao chém đầu là xong, nhưng Vân Sơ không làm thế mà đưa họ đi Tây Vực một vòng.

Bọn họ lần nữa sai rồi, đi Tây Vực là cơ hội Vân Sơ cho họ, ở đó Vân Sơ không ước thúc họ, cũng không ép buộc họ làm gì, khi Vân Sơ dẫn quân vào thành, phủ binh không cướp bóc, mà chỉ bọn họ hung tàn đốt phá, y không cản, chỉ nhìn bọn họ thể hiện hết bản chất.

Người ta cho cơ hội rồi, là họ không nắm lấy, nhưng Vân Sơ vẫn không giết họ, ở Tây Vực không giết, xong việc đi qua Ngọc Môn Quan không giết, vậy không có lý do gì về tới gần Trường An rồi mới giết.

Bởi thế các hảo hán tam sơn ngũ nhạc chuẩn bị dùng mạng mình đánh cược lần nữa vào nhân phẩm của Vân Sơ.

Còn về phần tiền tài, bọn họ không dám hi vọng nữa, sống được là tốt rồi.

Mấy năm qua Trường An thay đổi rất lớn, ai ai cũng vì là người Trường An mà kiêu ngạo, đám sơn tặc bọn họ, mục đích cuối cùng cũng là từ loạn thế anh hùng biến thành phú ông Trường An.

Bây giờ là thịnh thế, đám sơn tặc họ không còn tiền đồ nữa.

Bậc tổ phụ bọn họ có thể khơi lên bảy mươi hai luồng khói bụi thời Tùy Mạt, bọn họ ngay cả hạt bụi cũng chẳng xứng.

Khi bọn họ rời quân doanh Vân Sơ một mình đứng dưới trăng, chắp tay sau lưng nhìn họ.

Ánh trăng chiếu lên gương mặt đen đúa của Vân Sơ thành một xanh xám lành lạnh của sắt, tuy y không nói một câu, đám lão tặc đi qua bên cạnh vẫn chắp tay thi lễ.

Chẳng phải vì họ đã thực lòng hối lỗi, mà Vân Sơ đứng đó như ngọn núi đè lên lòng bọn họ.

Canh năm một khắc, Vân Sơ hạ lệnh lên đường, khi toàn bộ lạc đà đứng lên, chân trời đã hửng sáng. Doanh trại cách cầu Hàm Dương chỉ năm dặm thôi, đợi họ tới cầu Hàm Dương thì trời sáng hẳn rồi.

Ôn Nhu dẫn một đội đi trước một bước, hắn có ám ảnh tâm lý với cái cầu này, cảm giác mình dẫm lên một phát là nó sẽ nổ tung.

Cảnh tượng xảy ra khi sứ giả Thổ Phồn bước lên cầu vẫn in sâu trong đầu hắn, khiến hắn không thích cây cầu này, tới cả cầu đá trong vườn hoa nhà hắn, hắn cũng không yên tâm.

(*) Tiêu khát: Theo Đông y chỉ chứng uống nước nhiều, tiểu tiện nhiều, bao gồm các bệnh tiểu đường.

Bình Luận (0)
Comment