Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 891 - Q4 - Chương 134: Đại Quốc Ngoại Giao.

Q4 - Chương 134: Đại quốc ngoại giao. Q4 - Chương 134: Đại quốc ngoại giao.

Năm dặm đường, chẳng mấy chốc mà tới, những người bất lương, phủ binh, du hiệp nhìn thấy cây cầu bắc ngang qua Vị Thủy như cầu vồng đó lại xúc động không thôi.

Lần này theo huyện tôn đi Tây Vực một chuyến, đối với mỗi người mà nói đều ảnh hưởng rất lớn, bọn họ trải qua sa mạc như địa ngục, qua cái lạnh muốn tê liệt chân tay, trải qua những ngày liên tục rong ruổi trên mình ngựa không ngơi nghỉ không biết tiếp theo thế nào ...

Những trải nghiệm đó đủ khiến họ ưỡn ngực trên con đường về quê.

Đợi vó của con ngựa mận chín bước lên cầu Hàm Dương, Vân Sơ cúi đầu nhìn Vị Thủy lăn tăn sóng gợn. Khai xuân rồi, con sông này cũng đục dần, nước bắt đầu chảy nhanh hơn. Hít sâu cơn gió mang theo vị đất tanh tanh, Vân Sơ hét vang dội:" Bọn ta về rồi."

Phía bên kia cầu đội ngũ đang im lặng hồi hộp chờ đợi, nghe một tiếng này liền sôi trào, đội ngũ vốn chỉnh tề thành hỗn loạn, ai cũng muốn thật nhanh qua bên kia cầu, gặp người nhà.

Hai quan viên Đại Thực được Vân Sơ đưa tay mời, đi về phía quan viên Hồng lư tự.

Lần này nước Đại Thực tới hoàn toàn khác với trước kia, trước kia sứ giả Đại Thực, Ba Tư tới Trường An yết bái hoàng đế đều là đám người ở Hà Trung đóng giả, từ tiểu quốc vô danh, không phải là sứ giả thật do Cáp Lý Phát - Khalip phái đi.

Ôn Nhu thay quan phục đứng phía bên kia, nhìn thấy đám Vân Sơ đi tới, hô to:" Sứ thần nước Đại Thực, chính sứ A Bặc Đỗ Lặc Cáp Hi Mỗ - Abdulxashim Mutalov, phó sứ A Tề Tư Tái Nghĩa Đức - Aziz Syed Hamid ..."

Hồng lư tự khanh Trương Nghị Đức giang tay ra, tức thì trống nhạc vang lừng, Vân Sơ tránh đường cho Cáp Hi Mỗ - Mutalov và Tái Nghĩa Đức - Hamid. Mỗi người họ cầm một cái khay bạc, trên hay đặt bình vàng tinh xảo, khảm bảo thạch lấp lánh như bầu trời sao. Một chiếc bình khắc nam hài đọc kinh văn, ngửa đầu nhìn trời sao, cái bính khác khắc nữ đồng đội khăn trắng, cũng nhìn lên trời.

Hai vị Hồng lư tự khanh và thiếu khanh nghênh tiếp họ cũng mỗi người bê một khay son, một có hai chén ngọc, một đặt bình ngọc.

Sau lưng họ theo bốn nữ tử cung trang, búi tóc cao, y phục hoa lệ. Trương Nghị Đức nói to:" A cáp lan, nga tát cáp lan – As salamu alaykum – Bình an cho quý vị."

Chính sứ Cáp Hi Mỗ thuần thục dùng tiếng Đại Đường đáp:" Tam sinh hữu hạnh mới bước chân lên quốc gia trí tuệ."

Bốn cái khay trong tay họ được bốn cung nữ xinh đẹp nhận lấy, Trương Nghị Đức rót ra hai chén nước mời hai vị chính phó sứ:" Đây là nước suối, mời sứ giả."

Cáp Hi Mỗ và Tái Nghĩa Đức cùng uống cạn, lại lấy bình vàng đưa cho hai vị Hồng lư tự khanh và thiếu khanh:" Đêm khuya tĩnh lặng, đặt tai sát bình nghe thấy phúc âm của allah."

Nghi thức nghênh tiếp sứ giả cực kỳ phức tạp làm Vân Na ngồi trên phòng lạc đà mất kiên nhẫn, vén rèm lên, nàng vừa thò đầu ra, đám hòa thượng nhìn thấy quỳ xuống lễ bái, tiếp đó là thiện nam tín nữ cũng quỳ lạy ...

Cáp Hi Mỗ cười với Trương Nghị Đức:" Người không nên chắn đường thần, chúng ta nhường đường thôi."

Trương Nghị Đức nói:" Không sao, hoàng đế của ta là thiên tử, không bao lâu nữa tiến vị thiên hoàng, Phật đà dù thật thông quảng đại cũng phải tránh lui."

Cáp Hi Mỗ nói:" Trước mặt thứ chưa biết, chúng ta nên giữ sự khiêm nhường, giống như nước nhường đường núi vậy."

"Đã thế mời sứ giả cùng dạo chơi Trường An."

"Đã nóng lòng lắm rồi."

Trương Nghị Đức mời hai vị sứ giả lên xe ngựa không có mái che, được võ sĩ Đại Thực và Kim ngô vệ hộ tống cười nói tới thành Trường An.

Quan viên hai huyện Trường An, Vạn Niên tới nghênh đón bị đám đông hòa thượng xô tan, bọn họ bao vây lấy căn phòng lạc đà. Các võ tăng giơ hai tay đón Vân Na, Trác Mã, A Duẫn Toa từ phòng lạc đà xuống, đi lên kiệu vai cực lớn do tám vị hòa thượng lực lưỡng khiêng, lần nữa xô tan đội ngũ quan viên, dẫn theo đám thiện nam tín nữ như con rồng dài rầm rộ kéo về Trường An.

Sứ giả Đại Thực đi rồi, Vân Na nữ vương đi rồi, chỉ còn lại đám quan viên hai huyện mũ áo xộc xệch, cứ như vừa trải qua chuyện làm người ta không đành lòng nói ra.

Rốt cuộc thấy hai vị huyện tôn rồi, ai nấy kích động lắm, ngày tháng vừa qua thật chẳng dễ dàng.

Vân Sơ hỏi hộ tào Lưu Nguyên Thọ:" Huyền thừa, chủ bạ, khóa thuế đại sứ đâu?"

Lưu Nguyên Thọ chắp tay:" Bẩm huyện tôn, họ không tới được, hạ quan khi đi sai người bất lương phong tỏa nha môn rồi."

Vân Sơ phất tay:" Kiếm bừa một tội danh rồi tống vào ngục đi, ba ngày sau xử lý."

Lưu Nguyên Thọ nói nhỏ:" Làm thế liệu có tỏ ra huyện tôn quá ngang ngược, để lại cớ cho các ngự sử đàn hặc."

Vân Sơ lạnh nhạt nói:" Không sao, đợi bệ hạ tiếp đón sứ thần Đại Thực thực sự, hết thảy sẽ khác."

Quốc gia qua lại, thực lực đặt trên cùng.

Đại Đường cương vực vạn dặm, cương vực Đại Thực cùng hàng ngàn dặm, Đại Đường hùng binh trăm vạn, Đại Thực cũng trăm vạn tinh binh.

Hoàng đế Đại Đường lệnh một tiếng thây chất trăm dặm, Cáp lý phát Đại Thực nổi giận, vô số tiểu quốc run rẩy.

Bởi thế nên khi đón sứ tiết Đại Thực, Đại Đường dùng quy cách cao nhất. Nhất là khi biết họ mang dòng máu cao quý nhất của Đại Thực, Lý Trị lấy lễ vương tộc đón họ.

Còn về phần Vân Na bị đám hòa thượng khiêng tới chùa Đại Từ Ân rồi, ở đó phàm là cao tăng có tiếng ở Đại Đường đều ở đó.

Bàn luận công việc thì khả năng không cần tới Vân Na, nhưng khi ra mặt, chắc chắn phải là nàng.

Chùa Đại Từ Ân hôm nay được canh phòng nghiêm ngặt, chỉ cần nhìn những võ tăng người như rèn bằng sắt nắm chắc gậy trong tay, dù là tín đồ thành kính nhất cũng không dám vào.

Hôm nay trong chùa Đại Tự Ân sẽ sinh ra vị vương đích thực của Phật môn.

Yến hội hoan nghênh sứ giả của hoàng đế rườm rà phức tạp, mà phong phạm hai vị sứ giả thể hiện ra tương xứng với thực lực của Đại Thực.

Cả hoàng đế, hoàng hậu đều bị những lời bay bướm của họ mê hoặc.

Một thế giới hoàn toàn khác với Đại Đường được hai vị sứ giả học vấn cao thâm vẽ ra trước mặt, bất kể là bầu trời sao huyền bí trên sa mạc, lạ đà đi trong bóng đêm, những sự kiện xảy ra ở bên sông Tigris và Euphrates dù bi tráng, nuối tiếc đều dễ dàng khiến hoàng đế đồng cảm. Dù sao, những chuyện đó cũng từng xảy ra ở Đại Đường.

Lý Hoằng nghe rất chăm chú, thi thoảng còn đưa ra câu hỏi mà sứ giả bác học cũng không trả lời được.

"Ta từng nghe nói chiến dịch Ôn Tuyền Quan - Thermopylae xảy ra ở cực tây, thực sự có 300 chiến sĩ chống lại mười vạn quân sao?"

Cáp Hi Mỗ thốt lên:" Điện hạ tôn kính, ta kinh ngạc vì sự bác học của ngài, không ngờ ngài biết trận chiến thảm liệt nghìn năm trước."

"Trận chiến đó cách đây quá xa, gần như thành truyền thuyết rồi. Căn cứ vào ghi chép trên cuốn da dê cũ nhất, quốc vương Tư Ba Đạt - Sparta của xử Hy Lạp là Ái Ni Đạt đời thứ nhất - Leonidas I, dẫn theo 300 chiến binh tinh nhuệ của Sparta cùng một bộ phận liên quân các thành bang của Hy Lạp tới Thermopylae. Thành công kéo dài thời gian quân đội Ba Tư tấn công, cho Athens và các thành bang khác thời gian chuẩn bị quý giá."

"Nhưng ít không địch được nhiều, 3000 chiến binh Sparta và quân tình nguyện đều trận vong, vua Leonidas bị chặt đầu."

"Ta nghĩ, nếu ghi chép là thật, đó nhất định là chiến dịch huy hoàng ..."

Bình Luận (0)
Comment